
Tác giả: Tôi Là Tố Tố
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 134597
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/597 lượt.
ngoài cua phú bà, phú bà kia ba năm bảy, tôi hai bốn sáu, chủ nhật để cho hắn nghỉ ngơi. tôi đúng là quá thiên tài mà!
“Hồng Kỳ, em là tìm một cọng rơm cứu mạng , hay là thực sự thích anh?” Thái Kỳ đột nhiên nghiêm nghị.
Tôi nghĩ nghĩ, nhún vai một cái, “Em chưa từng nghĩ đến vấn đề này.” Nếu mà bắt cọng rơm cứu mạng, tôi bắt Tiễn Đạc không phải cũng là bắt sao?
Tôi thấy Thái Kỳ bình thường tràn ngập tự tin, lúc này lại toàn hỏi mấy câu ngu ngốc.
“Nếu như em thực sự thích anh, cho dù là anh nghèo khó hay giàu có, khỏe mạnh hay bệnh tật, em cũng phải yêu anh!” Hắn chơi xấu.
Nắm tay tôi, tiếp tục uy hiếp: “Em nên thích anh vô điều kiện!”
“Tại sao phải thế?” Tôi rụt tay lại, khinh thường nhìn hắn.
Hắn vênh mặt, thâm tình chân thành đưa mắt nhìn tôi: “Hồng Kỳ, nguyên nhân rất đơn gian, anh đây là mối tình đầu! Trên tình cảm, anh chỉ là một đứa trẻ….”
Phụt… Tôi nghe thấy bác sĩ Lưu, Ninh Mặc cùng với nhu nhược huynh vẫn diễn vai hôn mê ở bên trong, đồng loại phun ra một ngụm nước miếng.
Tôi bị hắn kéo cho thần hồn điên đảo, kéo tay hắn, đáp lại hắn: “Thái ba ba, vậy em là trẻ sơ sinh, em còn ngây thơ hơn so với anh!”
“Em còn có thể vô sỉ được hơn nữa sao, thực sự, Diệp Hồng Kỳ, em mà là ngây thơ, Ninh Mặc bên trong tính là gì?” Hắn đột nhiên cất cao giọng kêu lên.
“Ông đây liều mạng công tác cũng muốn hỏi cho rõ ràng!” Giọng này so mới vừa nãy còn lớn hơn, phối hợp với bộ dáng rung đùi cười gian của hắn, giống hệt một tên lưu manh.
Tôi gãi gãi đầu, chắc chắn trả lời hắn: “Ninh Mặc đó là sùng bái một người….”
Hắn cuối cùng cũng hài lòng, vô liêm sỉ cười: “Aiz, Hồng Kỳ, hai chúng ta đều là trẻ con mà!”
Chờ đến lúc vào phòng bệnh, tôi thấy mặt của Ninh Mặc càng thêm tái nhợt so với lúc nãy, con ngươi đen nhánh không có một tia sáng, nhìn thấy tôi, nhếch khóe miệng cười một tiếng, “Diệp Hồng Kỳ, tôi chưa từng thua!”
Tôi bị nụ cười của hắn làm cho rợn cả tóc gáy.
Thái Kỳ bước lên một bước, chặn trước mặt tôi, cũng học Ninh Mặc cười âm u, bắt chước giọng điệu, đem giọng điệu phía trước học mười phần cả mười: “Ninh tiểu tổng, tôi cũng chưa từng thua!”
Tôi kích động, căn cứ vào học lý cân bằng xã hội, chen vào giữa bọn họ, âm u học theo: “Các đồng chí, tôi thường xuyên thua sạch…”
Phì… Thái Kỳ tay biến thành dao, bổ cho tôi choáng váng đầu óc.
“Diệp Hồng Kỳ, mất mặt anh quá!”
“….” Em sai rồi, Thái trợ lý, không thể nào ổn định được khí thế của anh tử tế được!
╮(╯▽╰)╭
Tan làm, tôi thấy Hữu Bảo lái một chiếc Buick, anh tư hiên ngang dừng trước cổng Thiên Duyệt, vừa thấy tôi đã phất tay kêu to: “Diệp Hồng Kỳ, chị dẫn cưng đi hóng gió nào…”
Tôi vốn đã hẹn với Thái Kỳ làm xong sẽ đi KFC ăn phần ăn dành cho trẻ con, vừa thấy Hữu Bảo vài ngày không gặp, lập thức sôi trào, hoàn toàn quên mất bên cạnh còn có một Thái Kỳ đang giúp tôi xách túi.
Tôi tung tẩy chạy tới, mở cửa xe, vui sướng rạo rực định ngồi vào trong.
Thái Kỳ bước dài một bước, vọt vào trước tôi, yên tâm thoải mái ngồi dựa vào cửa sổ bên trái. Hữu Bảo quay đầu lại, liếc hắn một cái, nói: “Thái trợ lý, anh cũng muốn đi sao?”
Thái Kỳ căm tức nhìn nó một cái, nói: “Nể tình cô là chị dâu, tôi nhịn cô, mau lái xe đi, lát nữa Hồng Kỳ còn phải đi ăn phần ăn trẻ em với tôi!”
Hữu Bảo không chút khiếp đảm nào nhìn qua, khinh bỉ hắn: “Lát nữa tôi sẽ đưa Hồng Kỳ đi ăn bữa ăn dát vàng, phần ăn trẻ con ấy của anh, biến qua một bên đi, người anh em!”
( ⊙ o ⊙ ) a! Chứng hám vàng tổng hợp của Hữu Bảo đã trở nên nghiêm trọng!
Ngay cả ăn cơm cũng phải có vàng.
“Hồng Kỳ, chúng ta ăn xong bữa ăn dát vàng, sẽ đi uống Hoàng kim ẩm…. sau đó đi spa Hoàng kim!”
Phụt… Hữu Bảo à, mày có phải có chứng ép buộc không hả!
Tôi nhìn cái tay lái dát vàng trên tay nó, không còn lời nào để nói.
Thái Kỳ lạnh mặt ngồi ở ghế sau, nắm chặt thành xe, mắt thấy xe vòng vo bốn năm vòng tại chỗ xong, rốt cục không nhịn được, nôn khan rút di động trong túi ra gọi điện thoại!”
“Giang Duyệt, tôi bảo anh, anh mau đưa bà điên nhà anh về đi, nếu mà cô ta lại chạy xe vòng quanh tại chỗ nữa, tôi sẽ gõ cho cô ta hôn mê luôn!”
Tôi ngồi bên cạnh Thái Kỳ cũng có thể nghe được tiếng rống giận dữ không bình tĩnh chút nào của Giang Duyệt: “Cậu gõ, lập tức gõ ngất cô ấy cho tôi, cô ấy không có bằng lái mà cũng dám trộm xe của tôi đi lái!”
“…” Tôi và Thái Kỳ lập tức hóa đá.
Hữu Bảo một tay xoay tay lái, một tay đoạt lấy điện thoại của Thái Kỳ, oang oang nói: “Em không có bằng lái, nhưng em có mua bảo hiểm, người được lợi là anh!”
“Mạnh Hữu Bảo, dừng xe ngay cho anh…”
Giang Duyệt hoàn toàn biến thân, một tiếng rống thô bạo này, khiến cho Hữu Bảo sợ run lên một cái, két một tiếng, dừng xe lại.
Tôi và Thái Kỳ mỗi người kéo một bên cửa xe, xe vừa dừng, đã nhảy luôn ra ngoài.
Hữu Bảo nhô đầu ra gọi tôi: “Hồng Kỳ, tao đưa mày đi ăn cơm!”
Tôi và Thái Kỳ cùng nhau lắc đầu, trăm miệng một lời: “Bọn này còn chưa mua bảo hiểm đâu!”
Phụt, vẫn là ăn KFC tương đối thực tế.
Ngày kia chính là ngày đến thành phố S