
Tác giả: Đằng Qua
Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015
Lượt xem: 1341451
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1451 lượt.
Tô Nhiêu không xinh đẹp, xuất thân cũng chẳng ra gì, cả đời chưa làm mất lòng ai trừ bà chủ nhà, vậy tại sao Tôn Văn Tấn lại đến với cô? Có lẽ tại quá nhàm chán với mẫu đơn quốc sắc nên muốn thử chút hương vị của cây cỏ? Hay có thể gã đàn ông này trời sinh đã thích làm tổn thương trái tim phụ nữ… Nhưng Đường Du làm sao thốt ra được những lời này.
Khó khăn lắm Tô Nhiêu mới ngủ được, sợ nửa đêm cô nghĩ quẩn nên Đường Du không dám về phòng mà ngủ tạm trên chiếc ghế cạnh giường Tô Nhiêu.
Quá nửa đêm, điện thoại của Đường Du bỗng kêu inh ỏi. Cô giật mình tỉnh giấc, sợ ảnh hưởng đến Tô Nhiêu, cô vội vã ra phòng khách nghe, đến tận ban công mới dám lên tiếng, “A lô, ai đấy ạ?”
Thường thì rất ít người gọi điện cho cô, trừ Tô Nhiêu, thỉnh thoảng văn phòng khoa có gọi, nhưng, đã quá nửa đêm rồi, ai gọi điện cho cô giờ này kia chứ?
Đường Du nghe điện thoại, đầu dây bên kia lại không nói gì. Cô a lô vài tiếng, cảm thấy thật kỳ lạ, người đó không dập máy, cũng chẳng nói gì. Cô nhìn vào màn hình điện thoại, số điện thoại hiển thị có mã vùng thành phố N, cô nói: “A lô, a lô, Lâm Khai, là anh đúng không? Có việc gì thế, sao anh không nói gì?”
Đáp lại cô vẫn chỉ là sự yên lặng, không một tiếng trả lời.
Đợi khoảng ba phút, Đường Du không thể nhẫn nại thêm được nữa, cô dọa: “Nếu anh vẫn không nói gì, em sẽ dập máy.
Đợi thêm khoảng một phút, Đường Du toan dập máy thì ở đầu dây bên kia, giọng Lâm Khai cất lên nghe rất nhỏ, như thể đang cố để không bật khóc, “Tiểu Du, anh đây.”
“Anh làm em sợ chết khiếp, sao mãi mà anh không nói gì?”
Lâm Khai không trả lời Đường Du mà lại hỏi: “Đường Du, em vẫn ổn chứ?”
“Em vẫn ổn, nhưng sao muộn thế này rồi mà anh còn gọi đến?” Đường Du từng chứng kiến những cô bạn trong lớp yêu đương, họ nấu cháo điện thoại với bạn trai cả ngày lẫn đêm, đến giờ học cũng không muốn dập máy, như tiếc không thể lúc nào cũng dính chặt với nhau. Tình cảm của Đường Du và Lâm Khai chưa bao giờ mãnh liệt như thế, dường như cô không yêu hết mình, may thay Lâm Khai hình như cũng không thích kiểu đó, nhưng sao giờ đã quá nửa đêm rồi anh còn gọi đến chỉ để hỏi han?
Không ngờ, phía bên kia lại im lặng, Đường Du chẳng có gì để nói, cũng không biết Lâm Khai rốt cuộc đã gặp phải vấn đề gì nên đành nhẫn nại chờ đợi. Một lúc lâu sau, giọng Lâm Khai nghẹn ngào: “Tiểu Du, anh rất nhớ em.”
Đường Du chưa kịp trả lời thì điện thoại đã tút tút, Lâm Khai dập máy rồi? Đường Du nhìn điện thoại, kiểm tra thêm lần nữa, chợt nghĩ đến giọng Lâm Khai lúc nãy không bình thường. Cô vội gọi lại, gọi mấy lần nhưng chỉ nghe thấy thông báo: “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Đường Du nhìn điện thoại một hồi lâu, thời gian hiển thị trên đó đã là năm giờ sáng. Tối qua, sau khi tan ca, vì phải chăm sóc Tô Nhiêu, gần ba giờ sáng cô mới ngủ, giờ thấy mệt, không gắng gượng được nữa. Cô tự nhủ, sẽ gọi lại cho Lâm Khai sau, ngủ thêm chút nữa không lại nhỡ buổi học ngày mai.
Sáng sớm, Đường Du bị đánh thức bởi tiếng chuông hẹn giờ trong điện thoại, không muốn dậy chút nào nhưng hôm nay học môn đọc hiểu tiếng Pháp, rất quan trọng, hơn nữa vị giảng viên người Pháp lại vô cùng đẹp trai, cô không thể không đi. Đường Du rửa mặt bằng nước lạnh, cầm theo giáo trình, trước khi ra khỏi nhà cô sang phòng Tô Nhiêu xem thử, Tô Nhiêu vẫn đang ngủ rất say. Đường Du vội xé một trang giấy trong cuốn vở, viết vào đó vài dòng, đặt cạnh gối của Tô Nhiêu rồi đến trường.
ội dung tiết học của vị giảng viên người Pháp rất nhiều, Đường Du chăm chú lắng nghe, hết giờ cô liền nhoài người gục lên bàn, mệt đến nỗi không muốn cử động. Mấy nam sinh đi đến giả vờ hỏi han: “Trưa rồi, không đi ăn cơm à?” Đường Du đang buồn ngủ, không đáp lời, chỉ nghe thấy giọng mấy nữ sinh: “Giỏi giang cái nỗi gì cơ chứ!”
Đường Du mở to mắt, nhưng không phải để đôi co với đám nữ sinh vừa rồi, cô bỗng nhớ đến cuộc điện thoại của Lâm Khai sáng sớm nay, liền rút di động ra gọi nhưng không ai nghe máy. Cô nghĩ một lát rồi gọi đến phòng ký túc xá của Lâm Khai để hỏi số điện thoại nhà riêng. Đường Du bấm máy gọi, lập tức có người nghe, đầu dây bên kia là giọng một phụ nữ đứng tuổi, cô nhận ra đó là mẹ của Lâm Khai. Có lần mẹ anh đã đến trường, cố ý muốn xem mặt cô, Đường Du lúc đó rất hoảng sợ, còn trách Lâm Khai sao không báo trước.
Đường Du là cô gái từ nhỏ đã xinh đẹp, tiền bạc được cha chu cấp nên chẳng khi nào thiếu, chỉ kém người khác là không có một gia đình bình thường. Từ nhỏ đến lớn, thầy cô và bạn bè đều nói cô kỳ quặc, ít khi chủ động chuyện trò với ai, còn có vẻ khinh khỉnh, khác người nhưng thực ra trong lòng cô lại rất tự ti. So sánh bản thân mình với bạn bè hoặc với những cô gái kém hơn về điều kiện kinh tế, hình thức hay sự sắc sảo, cô đều cảm thấy vô cùng tự ti. Bởi họ đều có một gia đình bình thường, có người thương yêu, dịp lễ tết đều có nơi chốn để đi, mỗi cô là không, đến bạn bè cũng chỉ có một mình Tô Nhiêu. Cuộc sống đôi khi là thế, khi hầu hết mọi người đều tỏ ra xa cách với mình, mình sẽ tự hỏi phải chăng bản thân đú