XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử

Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341186

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1186 lượt.

dài, cô nhóc này cho tới giờ đều biết rõ vẻ đẹp của mình, hơn nữa còn ở mức độ lớn nhất, còn phóng đại sự xinh đẹp của mình lên, mê hoặc nhân gian, cô gái này sống sung sướng, nhưng những người đàn ông như anh thì khổ, chỉ vô tình hờ hững đã hấp dẫn, huống hồ cô còn cố ý.
Triệu Hành thò tay cầm lấy túi laptop cô đang ôm trong lòng.
“Đi thôi, anh đưa em đi”
Nói thật, Quyên Tử chẳng muốn dính dáng gì đến Triệu Hành, loại chuyển máu chó như vậy, cô không muốn nhận. Nhưng đúng là, kế hoạch biến hóa khó lường.
Cô nào nghĩ tới phỏng vấn anh lại có thể gặp tai nạn như vậy, Quyên Tử đột nhiên cảm thấy, giữa cô và Triệu Hành có một loại số mệnh gọi là…ác duyên, vừa thấy là gặp ngay tai nạn.
Nhưng nếu anh ta nhất định tỏ ra là quý ông, cô cũng không cần thiết phải kiểu cách, dù sao với bộ dạng này của cô để ra được bến tàu điện ngầm cũng phải có dũng khí rất lớn.
Nói đến đây, trong lòng Quyên Tử không nhịn được thầm mắng Tả Hồng, tên khốn này, hôm kia lái xe của cô đi, hôm qua gọi điện bảo cô bắt xe đi làm, chờ anh về sẽ mang xe trả lại. Cũng vì ngày đó, để hắn bắt được mình lái xe uống rượu, thực ra uống có một tí rượu nhẹ, dọc đường đi đều tránh được cảnh sát, vừa đến cửa lại gặp tên khốn này, không nói gì, lập tức xích xe cô, nói về sau để anh đưa đón, so với cảnh sát giao thông còn quản nhiều hơn.
Tả Hồng với Diệp Trì đều là một lũ khốn kiếp., coi thường, xem quyền lợi của phụ nữ như heo, nên tất cả đều đưa ra hành hình, làm hại cô giờ khó xử như thế này.
Nghĩ đến đây mới chợt nhớ ra, Tả Hồng hôm trước nói qua điện thoại bảo cô đi công tác hai ngày, nhưng ra khỏi nhà, bây giờ ở chỗ cứt chim nào cũng không biết, lại không thèm nghe điện thoại, cho nên vẫn là lỗi của hắn.
Cho nên mới nói, gặp loại người như Quyên Tử, không biết là duyên số của Tả Hồng hay là tai nạn.
Triệu Hành mở cửa xe, Quyên Tử quét mắt qua tấm thảm bằng nhung màu trắng, ác ý nổi lên, chua chát nghĩ, trông thật cao cấp, có điều phụ kiện của xe này cũng không thể hợp với mấy loại thấp kém được.
Không chút chần chờ, bước thẳng vào, hai cái chân đen sì, trong nháy mắt nhuộm cái thảm trắng như tuyết thành một bức tranh nham nhở.
Quyên Tử nghiêng đầu chớp chớp đôi mắt to tròn sáng rực chẳng có chút thành ý
“Xin lỗi! Làm bẩn xe anh mất rồi.”
Triệu Hành nhẹ nhàng ho hai tiếng:
“Không sao”
Với tay lấy hộp khăn ướt đưa cho cô, Quyên Tử nhận lấy, nói địa chỉ nhà mình, bắt đầu lau chùi đôi chân thê thảm của mình.
Khó khăn lắm mới lau chùi sạch sẽ, lúc đến nơi, Quyên Tử mới phát hiện ra mình làm chuyện thừa thãi, giày đã bị cô quăng mất rồi, giờ đi lên chẳng phải lại bẩn.
Ngoảnh đầu ôm đống tài liệu và laptop, vừa đẩy cửa xe chuẩn bị xuống lại bị Triệu Hành túm lấy tay, mắt nhìn vào chân cô:
“Đợi chút, em định cứ thế mà lên à?”
Quyên Tử nhìn lại chân mình, nhún vai phất tay.
“Không thì làm thế nào, chẳng lẽ Triệu tổng định cõng tôi lên?”
Triệu Hành cười ha ha, ánh mắt lóe sáng, dưới ánh mặt trời càng thêm trong vắt, Quyên Tử trong phút chốc mất hồn:
“Cũng có thể, chỉ có điều, anh cảm thấy bế em lên thì tốt hơn.”
Một cánh tay vòng qua cổ người đàn ông này, một tay ôm tài liệu, anh bế cô, tay còn xách theo cặp laptop, từng bước vững vàng lên cầu thang.
Loại cảm giác này, nói thế nào nhỉ, Quyên Tử cảm thấy có chút kỳ quái. Trong đầu ngẫm nghĩ, ai không biết, khẳng định sẽ bảo họ là một đôi đang yêu, vô cùng mập mờ.
Hai thân thể tiếp xúc khăng khít, Quyên Tử không thể nào không nhớ tới việc trong quá khứ, mọi người nói những điều đã qua, đàn ông sẽ vui với những thứ mới, còn phụ nữ thì mãi hoài niệm, dù sao đó cũng là lần đầu tiên của cô, chẳng phải sao.






Nhìn cánh cửa không chút lưu tình đóng sập trước mặt, Triệu Hành ngầm cười khỏ. Qua cầu rút ván, cô nhóc này vẫn cố chấp như xưa, anh cũng sớm nghĩ đến, nhưng trong lòng vẫn có chút tiếc nuối không cam, là chuyện gì vậy.
Quyên Tử không muốn cho Triệu Hành vào, đây là thế giới của cô, cô từ chối cho người khác bước vào, hơn nữa đó còn là Triệu Hành. Cô bây giờ đã qua tuổi mười bảy lâu rồi, cho nên những chuyện ngu ngốc như vậy, đời này, cô không thể lặp lại lần thứ hai.
Về phần Tả Hồng, cái tên này không thể gọi là người được, cầm thú, vô lại dùng để hình dung cũng coi như là khen hắn rồi.
Đặt đồ trong tay xuống ghế salon, nhanh chóng cởi quần áo, chạy vào toilet. Ngồi trong bồn tắm, thở dài thỏa mãn một cái, bồn tắm này là Tả Hồng làm cho cô.
Chính xác mà nói, mọi thiết bị trong nhà cô đều do Tả Hồng làm. Thừa dịp cô nghỉ đông đi du lịch, tự tiện làm chủ, lúc trở về, suýt nữa cô tưởng đi nhầm nhà.
Đến lúc già vào viện dưỡng lão, như những người Mỹ hiện đại, viết tự truyện cuộc đời mình, thế cũng tốt.
Ý tưởng này Tiêu tử biết, nói cô suy nghĩ kỳ quái, Quyên Tử không thể nói thông với cái đồ ngốc này được. Đồ ngốc không hiểu, không phải người đàn bà nào cũng có vận mệnh tốt như cô.
Lại lạc đề, trước kỳ nghỉ đông, đến đoạn bà đây đang bị tên Tả Hồ