
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341236
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1236 lượt.
nếu muốn thứ khác, thứ cho tôi không thể đồng ý”
Có lẽ có liên quan đến gia đình cô, từ nhỏ Tô Đồng đã như thế này, thích gì đều nhất định phải có được, nhưng anh không phải là thứ gì, hơn nữa, Triệu Hành cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ như thế nào cùng cô, anh nghĩ mình đã biểu đạt rất rõ ràng, nhưng cô vẫn cố tình không hiểu.
cái loại đó bất chấp tất cả dũng khí, tình yêu phải cần chính là dũng khí.
Mà tô đồng có, hắn cảm thấy không phải dũng khí, là cố chấp, rất sâu cố chấp.
Có lẽ là dị dạng gia đình quan hệ, tô đồng từ nhỏ đã là như thế này, thích gì? Liền nhất định phải tới tay, nhưng hắn không phải thứ gì, hơn nữa, Triệu hành chưa bao giờ nghĩ tới cùng nàng như thế nào, hắn cảm giác mình đã biểu đạt rất rõ ràng hiểu, nhưng nàng như cũ không hiểu.
Sắc mặt Tô Đồng có chút trắng bệch, nhìn người đàn ông mình yêu nhiều năm đứng trước mặt, luôn là như vậy không xa không gần, hư vô mờ mịt, có lúc có thể cảm thấy đụng tay đến, có lúc lại phát hiện cách xa như một ngọn núi.
Anh xoay người sang chỗ khác, căn bản cũng không thèm liếc nhìn cô một cái, Tô Đồng nhớ rõ, ánh mắt anh mỗi lần nhìn Quyên Tử, dịu dàng như vậy, sâu xa thế kia, làm người ta nhìn cũng thấy động lòng.
Tô Đồng cắn chặt môi, đưa tay đêm chiếc váy lông dê liền thân cởi xa, lại một lần nữa xông lên ôm lấy Triệu Hành.
Triệu Hành mất hồn một chút, vởi vì loại cảm giác này quá quen thuộc, khiến anh không tự chủ được nhớ tới chuyện mười năm trước, nhưng anh nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, đẩy cô ra.
Tô Đồng bị anh đẩy lảo đảo lui về phía sau một bước, suýt nữa ngã xuống, không khí trong phòng ấm nóng, nhưng để lộ da thịt ra ngoài vẫn thật lạnh lẽo, thật ra thì không phải chỉ thân thể lạnh lẽo, mà còn là trái tim Tô Đồng.
Cô đã đem toàn bộ tôn nghiêm của một người phụ nữ bỏ xuống, chỉ mong anh có thể liếc nhìn cô một cái, mặc dù chỉ cần như vậy nhưng lại khó như lên trời.
Đột nhiên Triệu Hành cảm thấy có phải trước đây anh đã đối đãi với Tô Đồng quá mức ôn hòa, khiến cho cô hôm nay vẫn cố tình dây dưa không dứt. ý nghĩ xẹt qua, quyết định mạnh mẽ, giải quyết chuyện này ngay đi.
Anh không hề cố ý né tránh nữa, mà là thẳng tắp quan sát Tô Đồng, nói thật, vóc dáng Tô Đồng rất được, cho dù đã qua ba mươi tuổi, nhưng da thịt vẫn nhẵn nhụi trắng muốt tràn đầy tuổi trẻ, đôi chân cân xứng, bộ ngực đầy đặn, vòng eo tuyệt đẹp, một cơ thể không chê vào đâu được, đáng tiếc không phải là điều anh muốn.
Trong mắt anh, cô gái kia cùng với thân thể con người trên tạp chí nghệ thuật, hay là tượng sáp trong viện bảo tàng cũng không có gì là khác nhau, không thể làm anh kích động.
Ánh mắt Triệu Hành nhìn cô không trốn tránh, không chút ôn hòa, hoàn toàn không thấy được sự dục vọng nguyên thủy nhất của một người đàn ông, ánh mắt Tô Đồng rơi xuống, nhìn vào chiếc quần trắng của anh, không có động tĩnh gì, ngừơi đàn ông này hoàn toàn không bị cô hấp dẫn, thậm chí là bất lực.
Đột nhiên Tô Đồng cảm thấy khó chịu đến mức muốn chết đi, đây là bao nhiêu sự nhục nhã chứ, Tô Đồng nhanh chóng mặc quần áo, cầm áo khoác xoay người chạy ra ngoài.
Tựa vào thanh máy, ánh sáng kim loại phản chiếu cái bóng của mình, rõ ràng như vậy, chật vật như vậy. Cho dù đến mức này Tô Đồng phát hiện cô một chút cũng không hận Triệu Hành, mà đều là người đàn bà Quyên Tử kia, không có cô ta, tất cả đều sẽ tốt. Gương mặt trong tháng máy dần dần trở nên vặn vẹo âm hiểm, biến thành dữ tợn.
Ra khỏi thang máy, Tô Đồng gọi điện thoại cho Chu Yến…..
Để điện thoại di động xuống, Chu Yến xoay người lại nói với đối phương:
“Em nói người đàn bà này sẽ đáp ứng mà, nhất định là đồng ý mà, tốt lắm, em giúp anh làm xong chuyện này, anh sẽ cho em cái gì?”
Phương Cường cười:
“chuyện còn chưa làm xong, cứ như vậy muốn nhanh chóng ở cũng một chỗ với anh sao”
Nói xong, cúi đầu tiến đến bên tai cô ta nói nhẹ:
“Tối hôm nay lão Trương tới đây, em biết lão ta luôn thích em, em phục vụ lão ta cho tốt, buổi tối sẽ thưởng cho em, để em hưởng thụ một chút”
Chu Yế có chút sợ hãi, cơ thể hơi co rút, lão Trương là một tên biến thái:
“Em không…..”
Còn chưa cự tuyệt xong, ba bam Phương Cường liền tát cho cô ta hai cái bạt tai, cả khuôn mặt Chu Yến ngay lập tức sưng lên, Phương Cường nhéo cằm cô ta nâng lên, âm hiểm cảnh cáo:
“Mày cho rằng mày là loại hàng gì hả? Sao mày không thử soi gương một chút xem, có người đàn ông nào muốn chạm vào mày, lẽ ra mày còn phải cảm kích bằng cả tấm lòng chứ? Mày có biết không, nếu như tối hôm nay mày phục vụ không tốt, thì kết quả mày tự biết lấy”
Cả người Chu yến không ngừng run rẩy, dĩ nhiên cô ta biết rõ ràng cái kết quả mà Phương Cường nói là gì,lần trước cô ta chỉ mới hơi phản kháng một chút, hắn liền để cho lũ bạn bè cầm thú của hắn hãm hiếp cô luân phiên một ngày một đêm, lúc ấy cô ta chỉ muốn chết, cuối cùng vẫn phải tiếp tục sống.
Chỉ cần nói như vậy, cô ta sẽ hiểu, phương Cương là một tên cầm thú, súc sinh không có nhân tính, chưa bao giờ nương tay đối với cô, nếu như không phải cô còn chút giá trị lợ