
Thuốc Độc Của Người, Kẹo Ngọt Của Tôi
Tác giả: Tự Thị Cố Nhân Lai
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341180
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1180 lượt.
của nghệ thuật gia nhà anh chứ?”
Đi cùng Quý Phong dù gì cũng hơn lời nói sắc bén của La Nhã Lệ, Tống Sơ Nhất cười đáp ứng, coi như không thấy ánh mắt thâm trầm như đáy biển của Trần Dự Sâm dành cho mình, gật đầu với anh và La Nhã Lệ coi như tạm biệt, nhanh chóng đi theo Quý Phong ra khỏi Bù Nhìn.
Tống Sơ Nhất chỉ nghĩ rằng Quý Phong thấy mình không muốn ngốc ở đó mới lấy cớ, khi thấy phương hướng anh ta lái xe không phải là khách sạn Lam Hải liền ngạc nhiên.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Đến nhà của anh ở thành phố G, tranh của ba anh vẫn chưa mang đến Lam Hải, chúng ta đi sửa sang một chút.”
“Hả?” Tống Sơ Nhất ngồi không yên, “Ba anh đang ở nhà sao?”
“Ở nhà, nhưng ông cũng không ra khỏi phòng vẽ, đừng lo lắng.” Quý Phong ôn hòa cười, nghiêng đầu trấn an Tống Sơ Nhất: “Chúng ta sẽ không chạm mặt ông ấy.”
Đã đồng ý rồi lại từ chối thì rất ngại, Tống Sơ Nhất cũng không nói gì nữa.
Biệt thự của nhà họ Quý nằm ở Tình Thúy Viên trên đường Phong Lâm, tiểu khu xanh hóa gần 50%, lá rụng, bụi cây, cây tùng, hoa và cây bốn mùa trải rộng, nhà ở thấp thoáng trong màu xanh biếc của cây cối, phong cảnh làm người ta thấy vui vẻ.
Dù không phải là nhà quý tộc, biệt thự nhà họ Quý vẫn trang hoàng xa hoa đẹp đẽ. Bên trên đại sảnh cao chừng năm thước là chùm đèn thủy tinh, dù ban ngày cũng sáng lấp lánh (10 thước trung quốc cổ = 3,33m). Bước chân trên tấm thảm nhung mềm mại không hề gây tiếng động, Tống Sơ Nhất có chút mất tự nhiên, đang nghĩ có cần đổi dép lê không chợt nghe Quý Phong kêu: “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?”
“Nghe nói ba con mở triển lãm tranh liền đến xem.” Ninh Duyệt, mẹ của Quý Phong ngồi trên ghế salon tư thái tao nhã đẹp mắt, mái tóc ngắn được cắt gọn gàng thanh thoát, trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, son môi tiên diễm tươi đẹp.
Nhìn thấy Tống Sơ Nhất, Ninh Duyệt hơi ngạc nhiên, đứng lên đi đến trước mặt Tống Sơ Nhất quan sát cô: “Vị này là?”
“Bạn học của con Tống Sơ Nhất.” Quý Phong cười nói.
“Sơ Nhất? Cháu sinh ra vào đầu tháng?” Ninh Duyệt ngạc nhiên không thôi.
Tống Sơ Nhất gật gật đầu: “Cháu sinh ngày mùng một tháng giêng.”
“Ba mẹ cháu cũng thật là.” Ninh Duyệt cười cười, nói: “Nếu chỉ nghe tên, ta còn nghĩ là một thằng nhóc nghịch ngợm đó.”
“Để cô chê cười rồi.” Tống Sơ Nhất cũng cười, trên người mẹ Quý Phong cũng có khí chất cao quý sang trọng, nhưng không hề như Cao Anh cả vú lấp miệng em, thậm chí còn cho Tống Sơ Nhất cảm giác ấm áp.
“Miệng thật ngọt.” Ninh Duyệt nhéo nhéo hai má Tống Sơ Nhất, “Gầy quá, không phải cháu đang giảm béo chứ?”
“Không ạ.” Tống Sơ Nhất vì sự thân thiết này mà có chút ngại ngùng.
“Vậy là nhiều cô gái phải ghen tị với cháu rồi, những cô bé trong công ty hàng ngày ăn uống tiết chế còn không có được dáng người như cháu.” Ninh Duyệt hết nhéo má lại chuyển sang ôm eo Tống Sơ Nhất.
“Buồn quá, cô đừng ôm cháu.” Tống Sơ Nhất dễ bị buồn, eo lại rất mẫn cảm, bị Ninh Duyệt ôm liền tê dại cả người.
“Ta phát hiện cháu không chỉ sinh nhật đặc biệt mà thể chất cũng rất đặc biệt.” Ninh Duyệt kinh ngạc kêu lên.
Thể chất của Tống Sơ Nhất đúng là hơi đặc biệt. Năm đó khi còn hẹn hò với Thẩm Hàn, mỗi khi Thẩm Hàn vừa mới đến gần, còn chưa làm gì mà cô đã như băng tuyết gặp lửa tan ra, run run rẩy rẩy làm cho Thẩm Hàn kìm lòng không nổi.
Ninh Duyệt nói như thế làm Tống Sơ Nhất nghĩ đến một vài chuyện không nên nghĩ, hai má có chút hồng hồng, giống như hoa đào nở rộ.
Quý Phong nhìn cô ngây ngốc, trong phút chốc như liệt hỏa đốt người, cực kỳ nóng.
Ninh Duyệt là người từng trải, hiểu được tâm sự của con trai, nhìn nhìn Tống Sơ Nhất, cười nói: “Con đi giúp ba con đi, Sơ Nhất, cháu cùng ta đi loanh quanh một chút, chỉ cho ta vài địa điểm ăn vặt ở thành phố G.”
Tống Sơ Nhất vốn cô đơn từ sau khi mẹ mất, Ninh Duyệt thân thiết dí dỏm, tất nhiên cô sẽ không từ chối, cười đồng ý.
Ninh Duyệt còn chú ý ăn mặc hơn Cao Anh, tinh xảo đến mức người ngoài nghề như Tống Sơ Nhất cũng nhìn ra là hàng thủ công cao cấp. Dù đã tuổi trung niên nhưng bà vẫn chú ý chăm sóc mình, hầu như không nhìn ra dấu vết của năm tháng.
Tống Sơ Nhất theo bà ra khỏi phòng lại ngoài ý muốn thấy bà mở cửa một chiếc Hummer.
“Cô à, sao cô lại dùng loại xe dành cho đàn ông vậy?”
“Cái gì là xe dành cho đàn ông hay cho phụ nữ?” Ninh Duyệt liếc xéo Tống Sơ Nhất, trong giọng nói có chút kiêu ngạo: “Ở cái nhà này, ta mới là đàn ông, ba của A Phong mới là phụ nữ.”
Tưởng tượng biểu tình ba của Quý Phong khi nghe được câu nói này, Tống Sơ Nhất không nhịn được mà bật cười.
Ninh Duyệt nói là để cô dẫn đi nhưng thật ra là bà còn quen thuộc với thành phố G hơn Tống Sơ Nhất. Hai người đi dạo trong các trung tâm thương mại. Khi Ninh Duyệt cùng Tống Sơ Nhất đến quầy bán trang sức, chọn trái chọn phải, đeo thử vòng cổ kim cương rồi vòng tay bằng vàng, khuyên tai, sau đó mua cho mình và Tống Sơ Nhất mỗi người một cái vòng tay hạt gỗ giá một trăm tám mươi đồng khiến cho nhân viên cửa hàng bày ra vẻ mặt như mẹ kế.
“Cô ta hẳn là không nghĩ rằng một người giống phú bà như ta