
Tác giả: Tự Thị Cố Nhân Lai
Ngày cập nhật: 03:05 22/12/2015
Lượt xem: 1341173
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1173 lượt.
ho nó ăn nhiều như vậy mà nó cũng không mập lên chút nào”
“Heo gì?” Tống Sơ sửng sốt một lúc, sau đó huyết khí dâng lên, hai gò má nóng bừng, tức giận mắng: “Anh mới là heo!”
“Được! Được! Tôi là heo.” Trần Dự Sâm không ngừng tránh né cái ba lô Tống Sơ đập tới, giơ hai tay đầu hàng.
Khó được lúc anh có thái độ tươi cười sáng lạn như vậy, Tống Sơ Nhất không tiện dây dưa, phẫn nộ hừ hừ vài tiếng rồi từ bỏ, những từ ngữ quan tâm bất thường vừa nãy của Trần Dự Thâm trải qua một phen đùa giỡn cũng tan biến, trong lòng lại nghĩ tới làm sao để mình ăn cho ngon miệng lại không sợ béo.
Đã nhiều ngày, cô rất bình tĩnh tự nhiên, đó là bởi vì không muốn lộ vẻ sầu khổ trước mặt Trần Dự Sâm, đầu óc trong thời gian rãnh rỗi lại nghĩ về sự sung sướng ngày xưa, tiện đà hóa thành lưỡi dao cứa vào lòng cô.
Thẩm Hàn đã kết hôn là sự thật, nó như con dao cứa vào trái tim đần độn ngu ngốc của cô, giống như tra tấn cô.
Tống Sơ Nhất cảm thấy mình thật buồn cười, nhiều năm như vậy mà chưa từng nghĩ tới chuyện Thẩm Hàn thay lòng đổi dạ.
Tuy rằng đã chia tay, nhưng ở trong lòng cô, cô chưa từng chia lìa với Thẩm Hàn.
“Lại đang suy nghĩ gì thế?” Trần Dự Sâm tìm tòi nghiên cứu ánh mắt của Tống Sơ Nhất.
Thẩm Hàn chính là góc tối hồn nhiên tươi đẹp trong lòng cô, ngay cả Quý Phong cũng không thể chia xẻ, đương nhiên cũng thể nói ra trước mặt Trần Dự Sâm. Tống Sơ lắc đầu.
“Sơ Nhất, Trần Dự Sâm, hai cũng tới mua hải sản sao?” La Nhã Lệ đột nhiên xuất hiện đánh gãy Trần Dự Sâm đang định theo đuổi không bỏ.
Lần trước Tống Sơ Nhất thấy La Nhã Lệ bất động thanh sắc mà cả vú lấp miệng em, đối với việc cô ta gọi lớn tên mình cũng lơ đễnh, cười yếu ớt gật đầu đáp lễ.
Trần Dự Sâm thản nhiên mà ‘ưm’ một tiếng rồi nhấc chân đi về phía trước.
“Trần Dự Thâm, anh mua nhiều cua lớn như vậy một mình có thể ăn hết sao?” La Nhã Lệ tựu biên tự diễn đi theo nói chuyện phiếm.
“Ai nói một mình ăn? Tống Sơ Nhất chẳng lẽ không phải người?” Trần Dự Sâm lạnh lùng nói.
Tống Sơ dở khóc dở cười, có thể nói như vậy sao?
“Không phải chứ? Anh cho Sơ Nhất ăn cua?” La Nhã Lệ kinh ngạc không thôi, âm điệu bất giác đề cao: “Cua tuy rằng dinh dưỡng phong phú, nhưng Sơ Nhất vừa nhìn đã biết là thân thể hư nhược không chịu bồi bổ, tối kỵ ăn hải sản tươi sống.”
Trần Dự Sâm dừng bước lại, nhìn cua trong tay lại nhìn La Nhã Lệ: “Cô cảm thấy Tống Sơ Nhất không thích hợp ăn cua? Cô hiểu về bồi bổ dinh dưỡng sao?”
“Đương nhiên, đây là điều mà con gái La gia phải học, ẩm thực bổ dưỡng rất quan trọng, mọi người bất đồng thể chất không cùng chung ẩm thực…” La Nhã Lệ giống như chuyên gia hàng hóa, nói.
La Nhã Lệ nghiêm túc giảng giải, Trần Dự Thâm cẩn thận lắng nghe, lúc La Nhã Lệ chỉ điểm xong, Trần Dự Thâm cũng đi mua nguyên liệu khác.
Bất tri bất giác, ba người cùng đi ra khỏi gian hàng hải sản, cùng nhau ngồi trên xe của Trần Dự Sâm, cùng đi đến khách sạn Lam Hải.
“Tôi sẽ dạy anh cách làm đồ ăn đầy đủ sắc hương vị lại đảm bảo dinh dưỡng phong phú.” La Nhã Lệ rất quan tâm nói.
Trần Dự Thâm hơi chần chờ gật gật đầu rồi cùng La Nhã Lệ vào phòng bếp.
Tống Sơ Nhất nghe La Nhã Lệ đàm đạo về ẩm thực như đi vào cõi thần tiên, cô đối với chuyện bếp núc rất ngu ngốc, lại không có hứng thú với ẩm thực, huống hồ khi La Nhã Lệ nói chuyện, dẫn theo rất nhiều thảo mộc và phối liệu (nguyên liệu đi kèm), còn nói rất nhiều về các loại đồ ăn hầm, cái gì mà gốc cây điêu thác, nguyên từ mỏng cuống rốn chờ, Tống Sơ đều là lần đầu tiên nghe qua, cô căn bản nghe không hiểu, cũng sẽ càng không đi nghe. [Mấy món ăn trên bạn xin để nguyên hán việt bởi bạn cũng không biết món gì.'>
Cô biết La Nhã Lệ là đang tỉnh bơ mà khoe khoang sự giàu có và phô trương.
Nhìn vẻ mặt Trần Dự Sâm có lẽ anh không phát hiện ra La Nhã Lệ đang khoe khoang, anh như ngày thường mặc quần áo bình thường, chính là, tùy ý mặc một chiếc áo sơ mi sáng màu và một chiếc quần tây giản dị, không cầu kì mà tôn lên khí thế tao nhã.
Hồn nhiên thiên thành cảnh đẹp ý vui!
Bọn họ là con người cùng tầng lớp, cuộc sống trong miệng La Nhã Lệ chính là cuộc sống hằng ngày của anh.
Nhà giàu có từ trà đến cơm đều là cực chú ý, năm đó khi Cao Anh hẹn cô đến quán trà nói chuyện, chén trà trong tay bà nhẹ nhàng chuyển động, hỏi cô: “Cô có thể ngửi được chén trà trong tay tôi là loại trà gì không?”
Tống Sơ nghĩ, bên trong Cao Anh rốt cuộc cũng rất kém, nghe nói cô trèo cao với Thẩm gia, mẹ của anh là y tá trưởng của một bệnh viện, năm đó là hộ lý tận tâm của ông nội Thẩm Hàn, thúc đẩy hôn sự của Cao Anh và ba Thẩm Hàn.
Đổi lại là La Nhã Lệ, La Nhã Lệ sẽ không nói như vậy, La Nhã Lệ sẽ rất dịu dàng cẩn thận giới thiệu lá trà khi nào thì nên hái xuống, độ lửa ra sao, pha trà thì dung trà cụ gì là thích hợp, nước sôi bao nhiêu độ là có thể dùng, nước dùng mấy lần thì nước trà sẽ có sắc hương vị tốt nhất.
La Nhã Lệ sẽ nói những câu qu