
Tác giả: Kinh Hồng
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134985
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/985 lượt.
đứng sau anh rồi dừng lại trên mặt Hình Nguyên, “Hình Nguyên, hay chúng ta nói chuyện cởi mở thẳng thắn hơn. Tôi biết hai mươi phần trăm cổ phần của ông ấy đang nằm trong tay anh, vì thế, hiện tại anh có ba mươi lăm phần trăm cổ phần của Vu Thị, tôi nói không sai chứ?”
Hình Nguyên không động sắc mặt đợi anh ta nói tiếp, cầm chặt tay Hàn Hiểu hơn. Dường như cảm nhận được sự lo lắng của Hàn Hiểu, anh nắm lấy ngón tay cô, quay sang mỉm cười.
Ngón tay Mạnh Hằng Vũ đan vào nhau trên đầu gối, giọng điệu hòa nhã, “Không giấu anh, hai mươi phần trăm cổ phần của Vu Dương hiện đang nằm trong tay tôi.”
Nghe thấy câu này, cuối cùng Hình Nguyên cuối cùng cũng quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nhìn Vu Dương đang đứng phía sau.
Vu Dương bất giác rụt cổ, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi.
Hình Nguyên dựa vào ghế sô pha, miệng nở một nụ cười không rõ là khiêu khích hay tiếc nuối, “Về cổ phần của Vu Dương, có một việc ngay cả cô ấy cũng không biết.”
“Sao?” Mạnh Hằng Vũ bất giác ngồi thẳng dậy.
“Trước khi ba mươi tuổi, cô ấy không có quyền sử dụng số cổ phần đó.” Hình Nguyên tỏ vẻ tiếc nuối duỗi tay, “Những giấy tờ chuyển nhượng, nếu chỉ có cô ấy ký tên... hoàn toàn vô hiệu lực.”
Mạnh Hằng Vũ giật mình, còn Vu Dương kinh ngạc lấy tay che miệng.
Hình Nguyên cười nhìn anh ta, ánh mắt không hề có ý định nhượng bộ.
Thái độ của Mạnh Hằng Vũ trở nên lạnh lùng, “Hình Nguyên, anh thật là... rượu mừng không muốn lại muốn uống rượu phạt. Dù sao đây cũng là thành phố T, không phải là Đức. Cho dù tôi không giữ được anh, nhưng giữ cô ấy lại, có lẽ không phải là vấn đề gì to tát.” Anh ta nhìn Hình Nguyên, nhấn mạnh từng chữ, “Hoặc có thể nói rằng, giữ lại một người còn sống không dễ, nhưng giữ lại một cái xác...” Ánh mắt lạnh như băng hướng về phía Hàn Hiểu, cô sợ hãi thu mình lại.
Hình Nguyên vội vàng dang rộng cánh tay ôm Hàn Hiểu vào lòng, vừa hôn nhẹ lên trán cô, vừa nói nhỏ an ủi cô, “Ngoan nào, đừng sợ, anh ba chỉ đùa chúng ta thôi...”
Mặt Hàn Hiểu hơi đỏ lên rồi nhanh chóng trắng bệch như không còn một giọt máu. Lúc cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt cô bị Hình Nguyên kéo vào lòng, giấu đi ánh mắt đầy sợ hãi.
Cô gái này chưa bao giờ biết giấu tâm trạng của mình, anh không thể để người đàn ông đó nhận ra điều gì khác lạ từ thái độ của cô ấy.
Chuyện xảy ra trong nháy mắt.
Trên mặt Mạnh Hằng Vũ nở một nụ cười ngạo mạn, “Hình Nguyên, lúc nào anh...” Nửa câu sau không kịp thốt lên lời.
Hình Nguyên đang chỉ vào anh ta, không phải dùng tay mà là dùng một khẩu súng đen ngòm.
Liếc nhìn, Hàn Hiểu thấy mặt Mạnh Hằng Vũ biến sắc, anh ta chỉ kịp hét lên một tiếng, “Hình Nguyên”, có máu chảy xối ra trước ngực anh ta.
Cùng lúc đó, Hình Nguyên kéo mạnh đầu Hàn Hiểu vào ngực mình.
Nhưng anh đã chậm một bước, hình ảnh ghê rợn ấy đã hiện lên trước mắt Hàn Hiểu, cho dù cô có nhắm mắt lại cũng không còn tác dụng gì nữa.
Hàn Hiểu chưa bao giờ trực tiếp nhìn thấy cảnh máu chảy như thế, thậm chí cô còn không kịp chuẩn bị tinh thần. Dường như có tiếng súng nổ trong đầu cô khiến cô muốn hét lên nhưng không thành tiếng. Ngoài việc nắm chặt lấy vạt áo của Hình Nguyên và run rẩy, Hàn Hiểu hoàn toàn không biết phải làm gì.
Cánh tay đặt sau đầu cô của Hình Nguyên giữ chặt không chịu buông, cả khuôn mặt cô áp vào ngực anh, không động đậy được. Chỉ cách một lớp vải mềm, khoảng cách giữa cô và anh chưa bao giờ gần gũi như thế, dường như cả thế giới bên ngoài đã bị ngăn cách bởi cánh tay của anh, chỉ còn lại anh và cô ở trong.
Lần đầu tiên Hàn Hiểu biết rằng, khi con người ta quá sợ hãi, đầu óc dường như ngừng hoạt động không thể ra đưa ra mệnh lệnh cho cơ thể nữa. Cô có thể nghe thấy rất nhiều âm thanh hỗn độn xung quanh, tiếng súng, tiếng chửi, tiếng hò hét, tiếng
bước chân và những câu mệnh lệnh ngắn gọn của Hình Nguyên trên đầu mình nhưng không có cách nào phản ứng lại với những âm thanh đó. Chân tay cô đờ đẫn, không biết phải chạy theo Hình Nguyên như thế nào, chỉ có thể thụ động để anh kéo cô chạy về phía trước.
Chạy xuống bậc thềm, xuyên qua thảm cỏ, cuống quýt chạy qua không biết bao nhiêu chiếc cửa...
Hàn Hiểu mơ hồ nhận thức được Hình Nguyên đang kéo cô chạy ra ngoài. Bên cạnh hình như là người của anh ấy, đang gấp rút trao đổi với nhau những câu mệnh lệnh mà Hàn Hiểu không hiểu được. Đằng sau họ là tiếng súng lúc xa lúc gần và tiếng hò hét khiến cho màn đêm trở nên vô cùng hỗn độn.
Khi cô bị vấp vào bậc thềm một lần nữa, một viên đạn bay sượt qua người cô. Cô cảm thấy người Hình Nguyên hơi run lên rồi chửi nhỏ một câu gì đó.
Hàn Hiểu nắm lấy cổ tay anh, sợ hãi đến mức tuyệt vọng, “Anh, anh...”
Hình Nguyên không để ý mỉm cười, lúc đang định nói gì đó, bỗng nhiên anh đứng thẳng người, dường như đang nghe ngóng động tĩnh. Lát sau, anh định thần lại, trao đổi vài câu với người bên cạnh rồi cầm lấy cổ tay Hàn Hiểu, kéo cô chạy xuyên sang đám cây bụi rậm rạp cạnh bi cỏ.
Đây là loài cây Hàn Hiểu không biết, cành lá đan xen vào nhau giống như một tấm lưới dày giữa màn đêm tối đen. Những cành cây mềm mại