
Tác giả: Đào Tử Hạ
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 134520
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/520 lượt.
ra vô cùng yếu đuối. Cô muốn hỏi Ân Tá, vì sao lúc nào anh cũng bảo vệ An Bảo Lam như vậy? Tại sao anh không yêu cô?
- Ân Tá... – An Kỳ đau lòng gọi.
Ân Tá quay đầu lại.
- Không... không có gì. – Cô lồng chiếc nhẫn vào ngón tay áp út. – Tôi thích lắm, cảm ơn cậu đã giúp tôi mua được nó.
- Bạn bè mà, cảm ơn cái gì, chị làm việc đi. – Ân Tá đóng cửa phòng lại.
Một lúc lâu sau, nghe thấy tiếng chân anh xa dần, cô mới thở dài, đứng lên khỏi chỗ ngồi, khẽ vặn lưng rồi ngồi xuống chiếc ghế bành đặt cạnh cửa sổ. Trước mặt cô là cảnh biển rộng lớn, mặt biển đau lòng cuộn lên từng con sóng nhỏ. Thời trẻ tuổi bồng bột đã qua đi, như một giấcmộng.
Cô lấy chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh ra, vừa sờ vào mặt trong nhẵn thín, gọi điện thoại cho bộ phận bán hàng của chiếc nhẫn này. Lần đặt nhẫn này, cô còn dặn dò thợ kim hoàn phải khắc tên tiếng Anh "Ann" của cô lên mặt trong của nhẫn.
- Đương nhiên, đương nhiên, cô An, thợ kim hoàn của chúng tôi đã theo đúng yêu cầu của cô, khắc chữ "Ann" vào mặt trong của nhẫn. Nếu cô thấy không hài lòng, có thể mang tới để sửa, chúng tôi sẵn sàng phục vụ cô.
- Ừm, được rồi. Cảm ơn.
Dập điện thoại. Chiếc nhẫn mà Ân Tá đưa cho cô, bên trong nhẵn thín, không có một dấu vết nào.
Chẳng có gì cả.
Chiếc nhẫn này không thuộc về cô, chắc chắn Ân Tá vì muốn giúp An Bảo Lam bình an thoát khỏi chuyện này nên đã đặt một chiếc nhẫn khác thay thế. An Kỳ rất muốn khóc, từ lúc nhìn thấy chiếc nhẫn này, cô đã hiểu lần này Ân Tá rất nghiêm túc, hiểu rằng anh rất yêu thương cô gái đó.
Cô thua rồi, thua một cách triệt để.
- Cậu nhóc, có cần giúp đỡ không? – Ân Tá thấy An Ninh thành thạo mở ngăn kéo ra lấy tài liệu, mở MSN ra rồi nhập mật mã vào, ấn phím E để mở tài liệu trong máy tính, cảm thấy vô cùng thú vị. – Chắc chị em đã dạy em hết rồi... Không cần anh nữa.
Lúc nhân viên lễ tân đưa An Ninh bước vào, những cô gái "già" trong phòng đều thốt lên "Trời, dễ thương quá". Sau đó không ngừng có các "chị" mang cho cậu đồ ăn vặt, đồ uống, cà phê... Nhân tiện họ lại véo má cậu:
- Đúng là đáng yêu quá, sau này ở lại đây làm việc, thay cho chị em nhé.
- Anh làm chuyện gì để chị ấy giận sao? – An Ninh hỏi ngược lại, Ân Tá đành phải nói lảng:
- Thôi bỏ đi, không có gì.
Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng bước vào phòng, nhắc Ân Tá là chủ biên sợ anh làm ảnh hưởng tới công việc của mọi người, bảo anh nếu không có việc gì thì có thể về trước.
Ân Tá giơ hai tay ra dấu đầu hàng:
- Được rồi, được rồi.
Anh vẫn giữ nụ cười, nụ cười rất dịu dàng nhưng lại có một sức hút nguy hiểm.
Cô nhân viên lễ tân thấy anh cười, đỏ mặt quay về chỗ ngồi.
Cuối cùng thì anh cũng đi.
Bảo Lam ngồi sau máy tính, nhìn theo bóng Lâm Ân Tá đi đã xa, thở phào nhẹ nhõm, thoải mái ngồi thẳng lưng lên.
Đóng giả con trai thật là mệt. Không, thực ra thì ngoại hình của mình đã là của con trai rồi, nhưng phải thể hiện mình là con trai cả từ lời nói tới cử chỉ thì thực sự là rất khó. Ngải Linh Linh tìm người làm giả một cái chứng minh thư, mất 200 tệ, thế là trên thế giới có thêm một chàng trai tên là "An Ninh".
Bận ngập đầu cho tới lúc trời đã tối, nhà nhà đã lên đèn, "cậu" mới ngẩng đầu lên khỏi bản báo cáo của mình, khi đó phòng của chủ biên đã tắt đèn, Ân Tá cũng đã đi – nghĩ tới việc nơi đây còn mỗi một mình, "cậu" thu dọn đồ đạc rồi đi xuống lầu.
Trời bên ngoài đã tối om. An Ninh mệt mỏi hoa mắt, cứ như thể vừa từ thế giới trong mơ trở về với thế giới hiện thực. An Ninh ngậm ống hút trà sữa, đi xem các cửa hàng quần áo bên đường, định mua một ít quần áo con trai.
Ở nhà chỉ có quần áo cũ của bố, size của bố cũng lớn hơn mấy số. Hai con mắt "cậu" đảo qua đảo lại trước mấy chiếc tủ, thật không ngờ rằng trong đời này mình còn có cơ hội đi mua quần áo nam cho chính mình mặc.
- Này, em ở đây hả? – Một bàn tay lớn đặt lên vai của An Ninh, khiến "cậu" giật nảy mình.
Ân Tá không ngờ An Ninh lại dễ giật mình như vậy, quả nhiên là một cậu bé nhát gan y như chị. Lúc ở cửa hàng sô cô la, cô nghe nói tối đó phải ở lại cửa hàng một mình, sợ tái cả mặt.
- Đi dạo phố một mình hả? – Ân Tá thân mật hỏi. – Sao không về nhà?
Chàng trai ngậm ống hút trà sữa, có vẻ như không muốn nói chuyện, cứ đi thẳng về phía trước. Ân Tá gọi "cậu" lại:
- Vẫn còn giận hả? An Kỳ đã biết là mình đổ oan cho chị của em rồi.
Chàng trai không thèm để ý tới anh.
- Định mua quần áo hả, để anh tặng em, coi như là xin lỗi, được không?
- Không cần đâu, cảm ơn. – Nếu ở cạnh anh thêm một lúc, "cậu" sợ sẽ để lộ thân phận thật của mình mất. Không ngờ anh vẫn đi theo.
- Này, quần áo không tặng không cho em đâu, Tiểu Ninh, em cũng giúp anh, mang quà của anh về cho chị em được không?
- Quà? – An Ninh đứng lại. – Tại sao lại tặng quà? Không cần phải phiền phức như vậy.
- Có phải tặng cho em đâu, việc gì mà em bảo là phiền phức? – Nói xong, Ân Tá kéo "cậu" bước vào một cửa hàng thời trang nam cao cấp, cửa hàng nổi tiếng với các loại