
Tác giả: Đào Tử Hạ
Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015
Lượt xem: 134525
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/525 lượt.
i học mà tuần trước nghỉ không chép được. Buổi tối trước khi tới tòa soạn, nhịp tim của Bảo Lam đập rộn rã – anh vẫn chưa biết là mình đã về rồi, liệu có gặp nhau ở đó không nhỉ?
Chắc không tình cờ vậy đâu.
Nhưng đúng là rất tình cờ, vừa bước vào tòa nhà lớn, cửa thang máy mở ra, Ân Tá đang đứng bên trong, hai người nhìn thẳng vào nhau, cả hai không giấu được nét vui vẻ trong mắt mình. Khi thấy ánh mắt anh thoáng sáng lên, trong lòng cô bỗng dưng thấy yên tâm rất nhiều, có cảm giác như mọi việc đều sẽ được giải quyết ổn thỏa.
Cô trả chiếc nhẫn lại cho anh.
- Khi đi mua chiếc nhẫn khác, anh có nghĩ là thực sự do em lấy trộm không?
- Ngốc quá, em nên tin rằng anh luôn luôn tin tưởng em vô điều kiện.
Có thể là do ý trời, cũng có thể là thuận theo tự nhiên, có thể là vì Ân Tá kiên trì, những cuộc hẹn hò ngọt ngào từ đó bắt đầu. Vượt trên tình bạn, nhưng chưa phải tình yêu. Chưa tỏ tình, chưa nói yêu, chưa thề non hẹn biển, mối quan hệ giữa hai người vẫn như cách nhau một lớp cửa kính, vô cùng lãng mạn. Lúc này trong mắt hai người, người kia đều là những người hoàn mĩ nhất trong những người hoàn mĩ. Chìm đắm trong tình yêu, Bảo Lam không biết đường về. Ân Tá thì vẫn chưa chịu nói ra "làm bạn gái của anh nhé", bởi vì... trong lòng anh vẫn còn một nút thắt chưa được gỡ.
- Được, em cần bao nhiêu?
- Bao nhiêu anh tự biết, cứ gửi vào tài khoản của tôi. Ngày mai nếu còn chưa nhận được, cẩn thận cô bạn gái của anh. – Điện thoại vang lên những tiếng tút tút kéo dài. Ân Tá bối rối nhìnBảo Lam vẫn đang ăn cơm trong cửa tiệm, mắt hai người chạm phải nhau, cô e thẹn nở một nụ cười.
Ân Tá đi vào, cố gắng mỉm cười để che giấu đi sự mệt mỏi trên khuôn mặt mình.
- Điện thoại của ai vậy? – cô hỏi.
- Một người bạn.
- Em không thể nghe được hả?
Cô muốn hỏi "Người gọi đến có phải là một cô gái không?", nhưng nghĩ câu hỏi này giống như câu hỏi của một cô người yêu nhỏ đang ghen, nên cô đành kìm chế lại. Dù sao cô cũng chưa phải là gì của anh.
- Ừm, cũng không phải, nghe nói dạo này có một bộ phim rất hay, lát nữa đi xem được không? – Ân Tá cố gắng chuyển chủ đề.
Sau chuyện đó, nghe Bảo Lam kể chi tiết về việc này, ánh mắt Ngải Linh Linh như có lửa:
- Xì, nhận điện thoại mà phải chạy xa như vậy, chắc chắn là có vấn đề. Cậu cẩn thận không lại tìm phải một Jason thứ hai.
Bảo Lam thoáng giật mình.
Đúng vậy. Đúng là cô đang sợ.
Cho tới ngày hôm nay, nửa đêm tỉnh dậy, trong đầu cô vẫn xuất hiện khuôn mặt của Jason. Bởi vì cô còn hận, nên cô phát hiện ra rằng mình vẫn chưa quên. Con người lúc nào cũng như vậy, thường quên mất người đối xử tốt với mình, nhưng lại không bao giờ quên được người từng làm mình tổn thương. Mấy tuần tiếp theo đó, cô không nhận lời mời của Ân Tá, thi thoảng Ân Tá tới tòa soạn hoặc tới trường tìm cô, cô đều trốn anh, chỉ nói rằng:
- Dạo này em bận lắm, để lần sau nhé?
Cô đang sợ hãi, sợ lại một lần nữa phải chịu tổn thương.
Trước khi Liệt Nùng chưa nghiên cứu được ra thuốc mới, cô vẫn phải uống loại thuốc đó để giữ tính mạng của mình, những viên thuốc màu xanh lam trôi xuống họng cùng với nước, cảm giác như đang uống vào những viên thuốc độc. Làm công việc biên tập một thời gian dài, cô dần dần xa cách với cuộc sống trong trường, những cô bạn cùng tuổi vẫn còn đang viết những bài thơ tình ướt át, đang lo lắng cho kỳ thi cuối kỳ, đang buồn rầu vì chuyện yêu đương thì cô đã đặt một chân vào xã hội đầy bon chen, phiền phức. Hôm nay viết bản thảo xong đã hơn 9 giờ tối, cô tiếc tiền không dám ngồi taxi, bèn mua một cốc trà sữa rồi vừa uống vừa chờ xe buýt.
Có người đặt tay lên vai cô.
Cô sợ toát mồ hôi lạnh, quay đầu lại phát hiện có một thanh niên lạ mặt. Thấy Bảo Lam sợ hãi đứng dịch sang, chàng trai đó gỡ chiếc kính râm xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nguy hiểm.
- Không nhận ra tôi sao? – Anh ta hỏi.
- Anh là? – Bảo Lam cảm thấy người này có vẻ quen quen, nhưng khuôn mặt này khác rất nhiều các khuôn mặt quen thuộc trong đầu cô, không thể nào nhớ ra được là ai. Người thanh niên thấy Bảo Lam không nhớ ra, bèn mỉm cười.
- Tôi còn tưởng cả đời này cô sẽ nhớ tới tôi. Cô là bạn gái của anh tôi phải không?
Khuôn mặt anh ta rất giống Ân Tá nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng vẻ gì đó ngang tàng và nguy hiểm, có một sức hút vô cùng mãnh liệt với con gái. Càng nguy hiểm càng khiến người ta muốn tới gần.
- Thực ra... – Bảo Lam ngượng ngùng định giải thích thì Ân Tá bỗng xuất hiện và ngắt lời anh ta.
- Cô ấy không phải bạn gái anh! – Anh vội vàng kéo tay Bảo Lam bỏ đi. Anh đi rất gấp, mãi tới bãi gửi xe rồi mới đi chậm lại, nhưng vẫn không lên tiếng. Sự lạnh lùng dần dần biến thành một sự im lặng đáng sợ.
Anh muốn nói ra bí mật luôn dày vò trái tim anh, nhưng chỉ sợ nói ra rồi, cô sẽ không thèm nhìn anh thêm lần nào nữa. Ân Tá không dám nhìn vào mắt Bảo Lam, chỉ cảm thấy trái tim mình đang đập thật mạnh, như muốn phá tan lồng ngực của anh... Ngọn lửa hối hận đốt ch