Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tình Yêu Là Một Lần Cảm Cúm

Tình Yêu Là Một Lần Cảm Cúm

Tác giả: Đào Tử Hạ

Ngày cập nhật: 04:30 22/12/2015

Lượt xem: 134528

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/528 lượt.

y cái tách. – Ha, đúng rồi, mấy hôm trước tôi tới phòng anh ấy lấy quyển sách, nhìn thấy bức ảnh đó kẹp trong quyển sách của tôi, tôi tiện tay mang về phòng mình, vẫn chưa nói với anh ấy. Nếu anh ấy phát hiện ra mất bức ảnh đó, chắc là lo lắm, haha.
Bức ảnh đó vẫn còn?
Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn còn trân trọng nó như thế, chắc chắn là anh rất yêu người con gái đó. Bảo Lam im lặng không lên tiếng, ánh mặt trời chiếu đỏ rực trên bàn tay cô.
Những gì cần nói đã nói hết, A Triệt mệt mỏi uốn lưng rồi ngáp một cái thật dài:
- Mọi việc làm xong rồi, về nhà ngủ thôi.
- Anh tới đây tìm tôi là để nói với tôi những việc này hả?
- Đừng có tưởng bở! – A Triệt lườm cô. – Ngày trước tôi cũng học trường này, hôm nay về làm thủ tục nghỉ học, ai rảnh rỗi mà tới tìm cô nói chuyện chứ? Ai cũng tưởng bở.
Cậu đứng lên định đi, Bảo Lam gọi cậu lại:
- Này, cứ cho là tôi tưởng bở, giúp tôi một chút được không? Tôi... tôi muốn xem bức ảnh cô gái mối tình đầu của Ân Tá.
- Hehe, cô ghen rồi hả? – Cậu cười nhạo báng. – Muốn xem ai xinh hơn chứ gì?
Cô đỏ mặt:
- Ừm, cứ cho là vậy đi. Cậu về nhà chụp lại bức ảnh đó rồi gửi cho tôi được không?
- Bổn thiếu gia tôi không có hơi làm việc đó, nếu cô muốn xem thì đi cùng tôi về nhà, xem ảnh xong cô một mình biến, miễn cho tôi khoản tiễn khách.
Đúng là một gã mồm mép độc địa. Bảo Lam buồn rầu nghĩ. Sao có thể về nhà một người không quen được? Cho dù họ là anh em, ở chung trong một mái nhà. Cô ậm ừ không lên tiếng. A Triệt khịt khịt mũi, đội chiếc mũ giắt sau lưng lên đầu, huơ huơ tay:
- Về đây. – Cậu chẳng buồn nói tạm biệt, đi thẳng ra khỏi nhà ăn.
Yêu một người là yêu hiện tại của người đó, quá khứ không thể nào thay đổi được nên cũng không còn ý nghĩa gì nữa – cô không ngừng nói như vậy để ru ngủ bản thân – đừng quan tâm, đừng quan tâm, chỉ là một tấm ảnh cũ thôi mà? Có gì đâu mà phải quan tâm...
- Này, Lâm Ân Triệt! – Hiện thực và lý tưởng khác nhau nhiều quá, Bảo Lam đứng bật dậy chạy theo cậu, ngượng ngùng nói. – Tôi... tôi vẫn muốn xem tấm ảnh đó, nhưng anh đừng nói với anh trai anh được không?
- Nhìn tôi nhiều chuyện thế sao? – A Triệt nhanh nhảu nói. – Đi thôi, xe tôi ở đằng kia.






Suốt cả một ngày, Ân Tá vốn làm việc rất quyết đoán nhanh nhẹn tỏ ra thấp thỏm không yên. Buổi sáng, anh Trương thấy anh rót nước tràn ra bỏng cả tay, buổi chiều Coco lại trách đầu óc Ân Tá có vấn đề, một tiếng trước còn bảo cô hẹn tổng giám đốc Vương ở công ty đối tác đi ăn cơm, một tiếng sau lại bảo tối nay công ty họp, gọi cơm hộp tới phòng làm việc ăn, quên hết việc mà mình đã nói. Anh Trương bê ly cà phê gõ cửa phòng làm việc của Ân Tá:
- Có vào được không?
Ân Tá trông vô cùng tiều tụy.
Anh Trương đoán là anh có tâm sự gì đó:
- Nhà có việc gì hả? Hay là... có gì với cô bé đó? – Dựa vào những hiểu biết của mình về Ân Tá, anh tỏ ra thất thần thế này chắc chắn là vì có chuyện gì đó nghiêm trọng lắm. Ân Tá mỉm cười khổ sở, lắc đầu:
- Cô ấy ở đâu?
A Triệt ngoáy ngoáy lỗ tai, thong thả nói:
- Ai dà, làm gì mà lo thế? Chẳng qua tôi chỉ nói với cô ấy là cho xem bức ảnh mối tình đầu của anh, hỏi cô ấy có muốn xem không, thế là cô ấy đi theo tôi rồi.
- Em định làm gì?
- Anh trai, anh đừng có giả vờ, tôi muốn gì anh còn không biết sao? Bỏ ra 50% cổ phần công ty, đó là số tiền mà tôi phải bỏ ra 4 năm tuổi xuân để đổi lấy.
- ... Anh biết. Nói với em nhiều lần rồi, anh chỉ tạm thời giúp em lo việc công ty và gia đình, sau này tất cả những thứ này đều cho em hết.
- Con mẹ anh, tưởng tôi ngu hả? Lúc đầu nói là sau khi ra tù sẽ chia cho tôi, bây giờ một đồng xu cũng không lấy được.
- Em không nhận được gì sao? Lamborghini mà em đi ai mua cho em? Nhà cửa đứng tên em là em nhặt được trên đường hả? Hàng ngày chi phí ăn mặc của em từ trên trời rơi xuống sao?
- Nói ít thôi, mau chuyển cổ phần cho tôi, nếu không... – A Triệt liếc mắt nhìn Bảo Lam đang hôn mê. – Nếu không...tôi cũng rất muốn được... với cô bạn gái bảo bối của anh đấy....
- Khốn nạn! Cậu dám động thử vào cô ấy xem? – Giọng nói của người kia như xuyên thủng màng nhĩ cậu. A Triệt vẫn còn chút kiêng dè anh trai, chỉ nói:
- ... Vậy, vậy thì anh mau tới đây bàn chuyện cổ phần với tôi. Xe tôi đậu ở bờ sông mà ngày xưa chúng ta thường chơi, cho anh 15 phút, nếu không tới, tôi sẽ nói với cô ta bí mật của anh.
Nói xong, cậu cúp máy, nhìn Bảo Lam đang ngủ trên ghế lái phụ. Cô gái này thật ngây thơ, ngây thơ tới mức không biết bảo vệ bản thân, cậu chỉ nói có vài câu, cô đã tin tưởng cậu. Sau khi lên xe, cậu đưa cho cô một lon Cola đã bỏ sẵn thuốc mê, cô chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, uống luôn.
- Khuôn mặt non nớt quá! – Những ngón tay của A Triệt lướt trên khuôn mặt trắng trẻo của Bảo Lam. Cậu chăm chú ngắm khuôn mặt cô gái đang ngủ say, bỗng dưng phát hiện khuôn mặt này thật quen thuộc, hình như đã gặp ở đâu đó. Không lẽ nào... Cậu rút tấm ảnh mà mình đã thấy ở trong ví của anh trai ra, so sánh với khuôn m


Lamborghini Huracán LP 610-4 t