
Tác giả: Kim Tử
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341989
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1989 lượt.
Mở Đầu
Ngày 31 tháng 3 năm 200X.
“Tẩy loát loát, tẩy loát loát, tẩy ---- loát loát!”[1'> tiếng bài hát của nhóm The Flowers[2'> mỗi lúc một to hơn, điện thoại vừa rung vừa dịch chuyển với tốc độ 0.5mm/phút, xem chừng sắp rơi từ trên tủ đầu giường xuống đất, “Ầm” một tiếng, bà Vi đẩy cửa bước vào, lật chăn, nhét điện thoại vào trong, thét lên giận dữ, “Vi Tinh, nghe điện thoại! Mấy giờ rồi mà còn ngủ hả? Mẹ đang nói con đấy!”
[1'> Phần điệp khúc trong bài hát cùng tên của nhóm The Flowers.
[2'> Nhóm nhạc gồm bốn thành viên nam thành lập năm 1998 và tan rã năm 2009 của Trung Quốc.
Chú chó rống lên thảm thiết như thể không phải vừa bị phát một cái mà cứ như vừa bị ăn một chùy sắt vậy, “Mễ Dương!”, bà Mễ vừa bê đồ ăn lên vừa quát một tiếng, “Con lại bắt nạt Gulit rồi!”. Chú chó vừa trông thấy chỗ dựa tới, càng làm bộ rên rỉ thê thảm hơn, bà Mễ đặt vội bát đũa xuống, giành lại con cún từ tay con trai, tiện thể không quên tặng thêm một cái trừng mắt.
Mễ Dương nhăn mặt làm xấu rồi bắt đầu ăn sáng, trông sang mẹ mình đang vừa vuốt ve vừa cưng nựng con cún, “Con trai ngoan, không sao đâu, chúng ta không thèm chơi với anh trai hư ấy nữa!”. “Khục!”, Mễ Dương xém chút nữa thì chết nghẹn vì miếng cơm chiên trứng trong miệng, anh vội vàng uống ngụm nước cho xuôi, rồi nói, “Mẹ này, mẹ có còn là mẹ đẻ con nữa không thế, con xin mẹ, mẹ chỉ gọi một đứa con trai này thôi có được không? Đừng để người ta hiểu nhầm!”.
Bà Mễ không thèm đoái hoài, “Ai hiểu lầm?”, Mễ Dương trợn mắt, “Người hiểu lầm còn ít hay sao, mẹ biết Vi Tinh gọi con là gì không?”. Bà Mễ nhíu mày, “Con nhỏ đó gọi con là gì?!”. Đột nhiên phát hiện sự thay đổi trên nét mặt, giọng điệu của mẹ, Mễ Dương mới nhớ ra vụ mẹ mình trước nay vẫn bằng mặt mà không bằng lòng với dì Vi nhà đối diện, hai người ngày ngày công khai có, ngấm ngầm có đấu tranh với nhau, anh mà nói ra bây giờ chả phải là đổ thêm dầu vào lửa hay sao.
“E hèm!”, Mễ Dương hắng giọng, “Mẹ không cần biết người ta gọi thế nào, tóm lại là sau này mẹ ra ngoài thì cứ gọi con cún này bằng tên nó, người ta không con không cái mới gọi mèo gọi chó là con! Con trai mẹ còn sống sờ sờ ra đây này, mẹ cứ thế còn ra làm sao nữa!”.
“Ôi dào! Vừa sáng ngày ra con đã nói cái gì mà sống với chả chết, con tưởng con không nói thì mẹ không biết hả? Mẹ nói cho con biết nhé, con bé Vi Tinh nhà ấy giống hệt mẹ nó, chả nói được câu nào tử tế đâu. Nó chỉ học có trung cấp dạy nghề, mà cái trường trung cấp ấy là nơi những đứa thi trượt đại học mới vào, bây giờ vẫn nằm nhà chờ việc, có tư cách gì mà nói nhà ta thế này thế kia?!”, bà Mễ càng nói giọng càng cao vút.
“Mẹ, mẹ nói nhỏ chút được không, tường nhà ta đâu có cách âm, để người ta nghe thấy không hay đâu”, Mễ Dương chau mày lấy tay ra hiệu khẽ tiếng. “Mẹ dám nói thì sợ gì người ta nghe thấy!”, bà Mễ càng cao giọng, “Vốn là thế mà, bố con là lãnh đạo nhà máy, mẹ thì dạy học ở trường, còn con, tốt nghiệp nghiên cứu sinh đại học cảnh sát, giờ làm cảnh sát hình sự, còn nhà họ thì sao? Công nhân! Công nhân! Cộng thêm một kẻ vô công rồi nghề. Hứ! Lại còn muốn so với nhà ta!”.
Mễ Dương chẳng biết làm sao đành trợn tròn mắt nhìn, lòng tự hiểu trong thời gian anh bận việc không ở nhà, giữa mẹ già và dì Vi nhà bên nhất định đã xảy ra xung đột gì rồi. Mà kể cũng lạ, bố anh và chú Vi là bạn thân với nhau, vậy mà không hiểu sao hai bà vợ lại không thể thân thiết với nhau được? Bà Mễ vẫn không thôi lảm nhảm, Mễ Dương nghe vào tai trái cho ra tai phải, lại tự hỏi không biết cô nàng Vi Tinh kia tìm việc đến đâu rồi, lần trước anh đã nhờ người anh em để ý xem giúp, không biết đã nên cơm cháo gì chưa.
“Mễ Dương, con có nghe mẹ nói gì không đấy?”, bà Mễ dí ngón tay lên trán cậu con trai, “Đầu óc đang để ở đâu thế hả!? “Ui cha!”, Mễ Dương cố tình kêu lên thảm thiết rồi nằm bò ra bàn ăn, “Vốn là con nghe thấy rồi, đều tại mẹ làm quên hết đấy!”.
Bà Mễ không thèm đôi co với anh, đi thẳng vào việc chính quan trọng, “Dì Hồ con bảo giới thiệu đối tượng cho con, điều kiện cực tốt, con cũng sắp đón sinh nhật lần thứ hai mươi lăm rồi, cũng phải tìm dần đi thôi!”. Mễ Dương chán nản thở dài, “May mà mẹ vẫn nhớ con mới có hai mươi lăm, nghe giọng điệu của mẹ, con lại cứ tưởng mình phải bốn mươi lăm rồi ấy chứ! Mẹ vội cái gì chứ, con gái nhà người ta bây giờ kết hôn không có hồi môn vàng bạc gì đâu, mình còn phải lo cả một cái nhà ấy chứ!”.
“Đừng có mà tìm cách đánh trống lảng, dọa dẫm mẹ!”, bà Mễ vỗ đùi Mễ Dương một cái, “Con gái nhà người ta vừa đi du học về, sinh viên đại học ở Mỹ, bố mẹ đều làm nghiên cứu khoa học, giờ con bé đang làm ở công ty nước ngoài, lương tháng hơn một vạn tệ, có nhà riêng xe riêng, hết ý còn gì!”. Bà Mễ nói mà hai mắt sáng rực…
Mễ Dương ngoáy ngoáy lỗ tai, “Điều kiện không tồi, nhưng người ta điều kiện như thế sao phải tìm con, một anh cảnh sát quèn, không nhà không xe, lương tháng thì mỏng dính nhấm ngón tay một cái cũng phải đếm đi đếm lại được vài lần”. “Người ta nói là thích cảnh sát, học lực của con cũng khá, lại cao r