
Lời Thề Ước Em Không Thể Thay Đổi
Tác giả: Kim Tử
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1342063
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2063 lượt.
làm điều phối viên nghĩa vụ cho chúng tôi nhờ. Được trang bị thêm dùi cui đấy, dù sao thì đồng phục ngân hàng các cậu cũng chẳng khác bảo vệ là mấy!”.
“Cậu thôi ngay!”, Giang Sơn cười quát lên, xong lại chuyện phiếm thêm mấy câu rồi mới gác máy. Mễ Dương gập nắp điện thoại lại, thẫn thờ, rồi lại thở dài, ngả ra sau buông mình xuống giường.
Ngây ra nhìn trần nhà sơn trắng toát một lúc lâu, Mễ Dương bỗng phát hiện ở phía trên hộp rèm cửa sổ có cái mạng nhện nho nhỏ, tuy có mấy sợi đã đứt, song vẫn kiên cường bám trụ ở đó. Chúa sạch sẽ như bà Mễ lại không phát hiện ra cái góc mất vệ sinh này, mà để nó tồn tại đến giờ.
“Mày thật là may mắn… còn tao sao lại đen đủi thế này!”, Mễ Dương đau khổ nhếch mép cười, nhằm hướng cái mạng nhện chào kiểu nhà binh rõ trang trọng.
Ống kính máy quay lại thời điểm ngày hôm qua, vừa nghe Mễ Dương trình bày xong đầu đuôi, mọi người trong phòng không ai thốt nên lời, cảnh sát có chuyện gì mà chưa từng gặp, nhưng chuyện hôm nay thật sự vô cùng đặc biệt, trong chốc lát đều chưa nghĩ ra được gì. Thế nhưng! Có một người lập tức có phản ứng, tiền nhân hậu quả lướt qua trong đầu, ha ha! Đội phó Dương Đại Vỹ đắc ý cười thầm, đúng là trời giúp ta mà!
“Đại Mễ à, cậu làm cái trò gì thế hả, sao lại có thể phạm lỗi thế này, cậu không biết vật chứng không được phép mang về nhà hay sao? Việc đó gây ảnh hưởng thế nào đến tình tiết vụ án hả, uổng công đội trưởng Hà còn bao biện cậu bị tắc đường, cậu, hừ…”, Dương Đại Vỹ đứng dậy nói, vẻ mặt vô cùng đau khổ, hận nỗi sắt không thành gang[5'>.
[5'> Ý nói cảm thấy bất mãn vì người mình đặt nhiều hy vọng không cố gắng phấn đấu, không tiến bộ.
Câu này của đội phó Dương nghe qua thì chả có vấn đề gì, nhưng rơi vào tai người có ý thì lại không hề đơn giản. Hắn vừa nhấn mạnh lỗi sai của Mễ Dương, lại chỉ ra hậu quả xấu có thể dẫn tới, đồng thời còn ngang nhiên đâm đội trưởng Hà một phát trước mặt lãnh đạo. Để cho lãnh đạo nhìn thấy, thế nào là “thượng bất chính, hạ tắc loạn”, có cấp dưới không tuân thủ kỷ luật như Mễ Dương, tự khắc sẽ có đội trưởng nói dối.
Mễ Dương tuy đầy một bụng ân hận với ấm ức, cũng thừa nhận chuyện xảy ra hôm nay đều là do mình, nhưng vừa nghe Dương Đại Vỹ nói vậy, anh chỉ thấy ngọn lửa bốc ngùn ngụt lên đỉnh đầu. Cố nén lại rồi nói, “Đội phó, chuyện hôm nay là lỗi của tôi, có điều chuyện tắc đường là tôi nói với đội trưởng như vậy”. Nhìn đường gân xanh nghiêm nghị trên trán Mễ Dương, Dương Đại Vỹ cười gượng không nói năng gì nữa, quay lưng về chỗ ngồi. Hắn thừa hiểu, có những lời nói một lần là đủ rồi, nói nhiều lại hóa ra là đồ ngốc.
“Đúng là làm bừa! Cậu có còn là cảnh sát không?!”, Cục phó Trần đập mạnh cốc trà trong tay xuống bàn cái rầm. Mễ Gulit run cầm cập, sợ đến mức co rúm trong lòng Mễ Dương. Mễ Dương thì lại cảm thấy như bị tát giữa đám đông, cảm giác nhục nhã cực độ khiến mặt anh trắng bệch, sống lưng theo bản năng lại càng rướn thẳng.
Đội trưởng Hà trong lòng vừa lo vừa bực, ông hiểu kết quả sau cùng của chuyện này có thể nghiêm trọng có thể không, may thì chỉ phải viết kiểm điểm, trừ lương, phạt chậm lên hàm, còn nếu không may thì… Đội trưởng Hà rất quý Mễ Dương, cậu nhóc này trẻ trung năng nổ, thông minh, lại trượng nghĩa, là hạt giống tốt để làm cảnh sát, nếu vì chuyện này mà hủy hoại sự nghiệp, thật sự là quá đáng tiếc.
Đội trưởng Hà định ra mặt nói giúp Mễ Dương đôi câu, cục trưởng Lâm từ đầu không lên tiếng trừng mắt nhìn ông, đội trưởng Hà lời đã đến môi rồi lại nhậm ngùi nuốt lại, đành khẽ ho một tiếng che giấu. “Lão Trần à, anh là chủ quản bên điều tra hình sự, ý anh thế nào?”, cục trưởng Lâm quay sang điềm đạm hỏi.
Cục phó Trần trầm ngâm từ đầu đến giờ, ngừng lại một chút mới tiếp. “Cục trưởng Lâm, để lấy cái SIM ra trước đã! Về phần Mễ Dương…”. Cục trưởng Lâm đưa mắt quét một lượt Mễ Dương đang nghênh cổ đứng đó, “Trước mắt tạm thời đình chỉ công tác để cậu ta tự kiểm điểm, chuyện này cũng phải báo với chính ủy một tiếng, chúng ta sẽ bàn tiếp ở cuộc họp Đảng ủy sau, anh thấy thế nào?”.
“Được, tôi nhất trí, vụ án vẫn là quan trọng nhất, Tiểu Hà, Tiểu Dương, đội các anh có ý kiến gì không?”, Cục trưởng Lâm gật gù. “Không có, không có, tất cả nghe theo sự chỉ đạo của Đảng ủy!”. Dương Đại Vỹ vội vàng đứng lên tỏ thái độ, đội trưởng Hà chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Vậy cứ thế nhé, Cục trưởng Lâm, Cục phó Trần, tôi đi cùng Mễ Dương tìm cách lấy cái SIM ra trước đã rồi báo cáo sau!”, đội trưởng đội 2 đứng dậy nói. Quan hệ giữa ông với đội trưởng Hà rất tốt, trước cũng có vụ từng điều Mễ Dương giúp đỡ, vốn có ấn tượng tốt với cậu nhóc này. Lúc này thấy Mễ Dương đang nắm chặt nắm đấm khẽ run run, liền nghĩ cách đưa anh đi, tránh để cậu cảnh sát trẻ đứng đấy “chịu tội”! “Ừ”, Cục trưởng Lâm gật đầu, cục phó Trần không nói gì, đội trưởng Hà khẽ gật đầu với đội trưởng Nhị, tỏ vẻ cảm ơn.
Mễ Dương đứng nghiêm, chào một cái thật chuẩn rồi mới quay người bước đi. Đội trưởng đội 2 đứng đợi bên ngoài không nói gì, chỉ vỗ vỗ vào lưng Mễ Dương, rồi đi về hướng phòng vật chứng. Mễ Dươ