Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này

Tôi Muốn Chàng Nam Sủng Này

Tác giả: Chu Khinh

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134785

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/785 lượt.

, càng không có ai thân thích mà trong ba ngày ngắn ngủi có thể biến năm trăm đô thành mười vạn đô thì quả là chuyện không đơn giản. Vấn đề này đại thiếu gia thật sự muốn biết.
“Tôi đi Las Vegas một chuyến.” Hắn rất vững vàng đem đáp án nói ra.
Las Vegas? Lúc trước hắn đã nói với cô, Thạch Sắc Vi cau chặt chân mày, song bài, thì ra là đi đánh bạc.
“A?” Tên tiểu tử này thật thú vị làm Thạch Quan Nghị vô cùng hứng thú: “Cậu đi sòng bạc?”
Câu chuyện càng ngày càng hay, hôm trước lúc đi, Thạch Quân Nghị mở ví đưa cho hắn thẻ chỉ có 500 đô. Nếu hắn đi sòng bạc chứng tỏ tính trừ cả vé máy bay nữa thì Triệu Tử Hiển thực tế chỉ dùng chưa tới một trăm đô để đánh bài. Nếu so với dự tính của hắn chắc chắn Triệu Tử Hiển còn có thể kiếm nhiều hơn nữa.
“Vâng”
“Tại sao cậu phải đi đánh bài?”
“Muốn trong vòng ba ngày kiếm mười vạn, tôi nghĩ chỉ có thể trừ chơi cổ phiếu thì chính là đánh bạc. Mà cổ phiếu thì tôi sẽ không chơi, vì thế không còn sự lựa chọn nào khác.”
“Cậu tin chắc vận may mình tốt sao?”
“Tôi không phải dựa vào vận khí.”
“Vậy dựa vào cái gì?”
“Tôi tính toán.”
“A?”
“Tất cả các trò đánh bạc hay đánh cược đều là trò chơi xác suất, nếu như tính toán chính xác thì phần thắng sẽ rất lớn.”
Thạch Sắc Vi thật sự giật mình, cô biết tài học của A Hiển là thiên phú, thành thích có thể tốt đến khiến người ta có thể giật mình. Nhưng cô không nhờ đầu óc hắn có thể linh hoạt đến như vậy.
“Hơn nữa trí nhớ của tôi cũng không tệ lắm, nhớ bài cũng được.”
Thạch Kính Nhất hoàn toàn trầm mặc.
“Hơn sáu mươi giờ, cậu đều ở sòng bạc?” Thạch Quân Nghị tiếp tục hỏi.
“Vâng”
“Đều là thắng?”
“Dĩ nhiên không phải.” Hắn không phải có thần bài phù hộ, “Có thua cũng có thắng.”
Đã là xác suất thì có thua có thắng, hắn chỉ khiến xác suất thắng lớn hơn thôi.
“Cậu đã thông minh như vậy sao không đánh lớn một chút, một lần hốt trọn luôn, không cần tốn sức như vậy.”
“Không thể, không thể thắng một lúc mười vạn, tôi sẽ không làm như vậy vì thua tôi sẽ gánh không nổi.”
Cho nên hắn mới mất nhiều thời gian như vậy, từ từ thắng từng chút một vì hắn biết rõ thua quá lớn sẽ không thể trả nổi.
Lời này rất đáng được tôn vinh, “Ừm...” Thạch Quân Nghĩ xoa cằm suy nghĩ sâu sắc rồi nói: “Tôi nghĩ cậu không chỉ thắng mười vạn đúng không?”
Triệu Tử Hiển trầm mặc, vấn đề này không cần phải trả lời.
Thạch Quân Nghị cũng không trông chờ hắn sẽ trả lời, lòng hiếu kỳ đã thỏa mãn, liền đứng dậy: “Mục tiêu cậu đã hoàn thành, Thạch gia chúng ta không phản đối. Nhưng yêu thì có thể, nhưng kết hôn thì phải chờ đến khi cậu tốt nghiệp đại học mới được.
“Được.”
Vì vậy, tất cả cứ quyết định như vậy đi.
Lại trở lại nhà trọ Paris, nhìn cảnh trí quen thuộc mà Thạch Sắc Vi có cảm giác đã qua mấy đời. Từ đêm Giáng sinh đến bây giờ, chỉ có ngắn ngủi nửa tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vốn định vứt bỏ tất cả để đi theo hắn nhưng ai nào ngờ có thể bình an mà sống cùng hắn.
Ngẩng đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh mình, thật ra phải gọi là chàng trai mới đúng, hắn mới có mười tám tuổi. Nhưng tới hôm nay cô mới cảm nhận sâu sắc được một điều rằng, thật ra hắn cũng có thể bảo vệ cô.
Không giống khi còn bé mỗi lần bị khinh thường liền im lặng cúi đầu, bây giờ hắn đã có khả năng bảo vệ cô. Hắn dùng cách hoàn mỹ nhất để giải quyết chuyện của bọn họ. Mặc dù cha mẹ không đồng ý nhưng làm cho anh trai đồng ý là có thể quyết định kết cục. Giống như theo lời cô, anh trai cô làm chuyện gì cũng thành công, nhưng hôm nay cô thấy thì ra A Hiển, chàng trai thanh tú lịch sự này cũng có khả năng như vậy.
“Em muốn đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon.” Nhiều ngày như vậy cô không tài nào mà ngủ ngon giấc được. Mà hắn cũng vậy, tham gia vào trận chiến này hắn chắc chắn hắn càng khổ cực hơn nữa. Đưa tay mơn trớn khuôn mặt của hắn: “Có muốn vào cùng?”
Con ngươi đen đột nhiên sáng lên, hưng phấn như là con cún nhỏ đang chết đói mà nhìn thấy khúc xương.
“Nghĩ gì thế!” “Bốp” một cái, vỗ lên khuôn mặt hắn: “Tắm đàng hoàng, không được nghĩ biến thái!”
Nói là như vậy nhưng làm sao có thể làm được. Quá lâu không được ở cùng nhau, đôi tình nhân trần truồng gặp nhau nhất định sẽ sinh ra lửa và nhiệt độ đủ đem nước nóng đến sôi trào.
Ngoài cửa sổ từng bông tuyết bay xuống như những tinh thể trong suốt, cánh cửa thủy tinh trong sáng bị hơi thở mập mờ trong phòng phủ lên một màn.
“A... Nhẹ một chút...” Giọng nói ngọt ngào đầy ai oán mềm nhũn vang trong phòng tắm mập mờ. Trong bồn tắm lớn, Đại tiểu thư bị buộc nằm xuống chịu để cho chàng trai tấn công càng ngày càng hung mãnh.
Ghét, rõ ràng nói là chỉ tắm qua thôi mà, sao lại lâu như vậy. Người này tựa như dã thú đang đói vô cùng vội nhào tới cắn nuốt cô vào trong bụng, mà cô thì cũng không chống cự nghiêm chỉnh. Dù sao, nhiều ngày như vậy, cô cũng muốn hắn.
“A...” Mấy lần nhẹ nhàng ra vào, đột nhiên hắn đâm vào vừa sâu vừa mạnh, thân thể cô run rẩy kịch liệt. Một loại khoái cảm khổng lồ từ nơi nhạy cảm theo mạch máu lan tràn khắp thân thể khiến