XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Muốn Gả Tổng Tài

Tôi Muốn Gả Tổng Tài

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 03:06 22/12/2015

Lượt xem: 134603

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/603 lượt.

thật tốt, cô ấy nói dù sao cũng là khách của mẹ, muốn con để ý tới mặt mũi của mẹ”.
“Mẹ, mẹ hoàn toàn không để ý tới cảm thụ của Thu Phong, vô nguyên vô cớ cự tuyệt cô ấy, làm cô ấy đau lòng muốn chết, kết quả cô ấy vẫn bận tâm đến mặt mũi của mẹ. Mẹ có biết khi con bận tâm tới mặt mũi của mẹ mà ứng phó với cô Lâm và con gái cô, lại nhìn mẹ hoàn toàn không quan tâm con đã có bạn gái, còn liều mình muốn giao cô gái khác cho con thì con có cảm giác gì không? Con không muốn nói như vậy, nhưng con thật sự cảm thấy đáng xấu hổ”.
“Ngạo Dương?”. Bà Dịch khiếp sợ trợn to hai mắt, không nghĩ tới con trai lại nói ra hai câu này, bà khổ sở đỏ hốc mắt.
“Thực xin lỗi, mẹ. Con nghĩ khi mẹ và bạn mẹ cứ ở lại đây, con tạm thời chuyển ra ngoài ở, để tránh phát sinh nhiều chuyện không thoải mái. Ngày mai con sẽ phái một lái xe lại đây chở mọi người đi đến nơi mọi người muốn, mọi người cứ từ từ hưởng thụ chuyến du lịch Đài Loan lần này, hết thảy chi tiêu con sẽ phụ trách”. Nói xong, anh đứng lên. “Con lên lầu sửa soạn ít quần áo”.
“Ngạo Dương!”. Bà Dịch kêu to, tiếng nói đã có chút nghẹn ngào.
Dịch Ngạo Dương dừng bước, mặt không chút thay đổi nhìn về phía mẹ anh.
“Con có biết mẹ làm vậy hoàn toàn là vì tốt cho con, Minh Lệ con bé thật sự là một cô gái tốt nhu thuận, một năm qua con không về nhà, đều là con bé cố gắng báo hiếu cho mẹ – ”.
“Cho nên con có nghĩa vụ phải kết hôn với cô ấy sao?”. Dịch Ngạo Dương nhịn không được ngắt lời mẹ.
“Không phải, mẹ không phải có ý này. Mẹ chỉ quan tâm đến con, hy vọng con có thể hạnh phúc, Minh Lệ thật sự rất thích hợp với con – ”.
“Thích hợp với con?”. Anh khó có thể tin run lên. “Mẹ, mẹ làm vậy có thật là vì con không? Mẹ có hỏi xem con đồng ý chưa? Chưa hề. Vì sao mẹ không chịu công nhận người con yêu, lại cứng rắn ép con nhận người con không thương? Mẹ thật quan tâm con sao? Một chút con cũng không cảm thụ được”.
“Ngạo Dương, sao con có thể…”. Bà Dịch rốt cuộc nhịn không được đau lòng, khổ sở bật khóc.
Dịch Ngạo Dương nắm chặt tay, đứng tại chỗ do dự một chút mới xoay người đi lên tầng hai.
Đây là nguyên nhân anh phải chuyển ra ngoài, anh sợ mình sẽ nói những lời làm mẹ đau lòng. Nhưng kết quả, anh vẫn nói.
Anh đương nhiên biết mọi thứ mẹ làm đều muốn tốt cho anh, nhưng nhận định hạnh phúc của mẹ đối với anh căn bản không phải là hạnh phúc, mà là áp lực và bức bách. Nhưng ngay cả như vậy, vừa rồi anh cũng không nên nói với mẹ như thế.
Thật sự là một đứa con khốn nạn, bất hiếu!
Anh giận không thể át, đá vào chân giường một cái.
“Đáng giận!”.






“Alo? Xin hỏi có phải chị Đồ Thu Phong đó không?”.
“Là tôi đây”.
“Chào chị, tôi là người giao hàng, xin hỏi hiện tại đưa hàng đến nhà chị có tiện không?”.
“À? Được, được, không sao”.
“Cảm ơn, một lúc nữa tôi sẽ đưa tới ngay”.
Nhìn phòng khách chất đống này nọ, Đồ Thu Phong không khỏi thở dài một hơi, cảm thấy mình không thể để tình trạng này tiếp diễn, cô nên tìm anh nói chuyện rõ ràng.
Thế là, cô lập tức gọi điện cho anh. “Alo, là em. Anh có bận không?”.
Không nghĩ tới cô đột nhiên gọi điện cho mình, đầu bên kia anh chần chờ vài giây mới có phản ứng. “Hello, bảo bối, anh đang muốn gọi điện thoại cho em nè, em có nhận được quà anh gởi cho em không?”.
(*bảo bối = baby trong tiếng Anh zì phiên âm của “Bảo bối” là bǎobèi, gần giống từ baby ^^ chắc ai cũng biết mà bạn vẫn thích chú thích *hê hê*)
Bảo bối? Đồ Thu Phong ngạc nhiên ngây ngốc, nghe thấy anh xưng hô như vậy càng cảm thấy có gì đó không ổn.
“Có. Thật ra vì chuyện này em mới gọi cho anh”.
“Cái gì? Em gọi cho anh không phải vì nhớ anh hả? Anh thật sự thất vọng nha, bảo bối?”.
Tuyệt đối… có vấn đề. Cô nhịn không được rùng mình một cái, cảm giác toàn thân đang nổi da gà.
“Ngạo Dương, hôm nay mấy giờ anh tan tầm? Em đến gặp anh được không?”. Cô muốn nói rõ ràng với anh.
“Em muốn tới tìm anh? Thật vậy à, bảo bối? Vậy thì anh có thể tan tầm liền”.
Cô nhíu mày. “Đừng náo loạn, em đang hỏi nghiêm túc đó”.
“Anh cũng đang trả lời em nghiêm túc mà, bảo bối”.
Cô run lên một chút, ra lệnh. “Không được gọi em là bảo bối, hai chữ đó làm em nổi da gà”.
Anh tạm dừng vài giây. “Vậy bé bỏng thì sao?”.
“Không được”.
“Honey?”.
“Anh dám gọi em như vậy, sau này đừng hòng em để ý tới anh”. Cô nghiến răng cảnh cáo.
“Vậy thì ’em yêu’ có được không? Không được phản đối nữa, đây là thỏa hiệp cuối cùng”. Anh lấy ngữ khí kiên định nói.
“Được rồi”. Cô nấn ná trong chốc lát, cuối cùng miễn cưỡng chấp nhận.
“Thật tốt quá, em yêu”. Anh hôn gió cô chùn chụt trong điện thoại. “Em sửa soạn một chút đi, giờ anh rời công ty qua đón em, chắc hai mươi phút nữa sẽ tới”.
“Đợi chút, bây giờ hả?”. Cô ngẩn ngơ đột ngột la lên.
“Đúng, bây giờ. Chúng ta gặp nhau”.
“Oái, chờ một chút, Ngạo – ”. Cô còn chưa dứt lời, đầu bên kia đã truyền tới tiếng ‘tút tút’.
Đồ Thu Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, buông di động xuống nhăn mày. Cô thật sự