
Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé...!
Tác giả: Mộng Chân
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341198
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1198 lượt.
ch An, tôi bị buộc xuống xe, tiếp nhận ánh mắt hoài nghi của mọi người trong tổ kịch.
Ta cười khan nói: "Ha ha, Chung tiền bối ở trên đường đụng phải tôi, liền thuận đường cho tôi đi nhờ."
Hậu quả của hành động lần này là, chỉ cần vừa đến thời gian nghỉ ngơi, chị Đồng Đồng sẽ đã nắm tôi dùng sức lay động: "Các ngươi thuận đường đi tới quán rượu, thuận đường thuê một phòng, thuận đường cùng nhau ăn sáng?"
Tôi lau mồ hôi một cái, hướng chị Đồng Đồng giải thích từ đầu đến cuối sự việc, sắc mặt của chị ấy mới hơi có chút hòa hoãn.
"Thật ra thì bản thân chuyện này cũng không có gì. . . . . . Nhưng ngươi bây giờ. . . . . ." Chị ấy chợt tiến sát về phía tôi, nhỏ giọng khuyên nhủ: "Một khi bị BOSS phát hiện, rắc rối của em chắc chắn không nhỏ đâu. . . . . ."
Tôi còn tưởng là có chuyện gì chứ, thì ra là chị ấy lo lắng Kỷ Gia Khiêm? Tôi thờ ơ cười cười: "Hắn có thể làm gì em?"
Chị Đồng Đồng bất chợt đưa tay nhéo một cái vào hông tôi, trợn to hai mắt đe dọa: "Hắn có thể giày vò cho cái eo nhỏ của em đứt đôi!"
Tôi cười xấu xa hướng nàng nháy mắt mấy cái: "Hắc hắc, chị Đồng Đồng chẳng lẽ đã từng đích thân thử nghiệm qua rồi sao?"
"Đi chết đi!"
Hiệu suất làm việc của Chung Dịch An rất cao, buổi tối ngày thứ hai anh ta đã liên lạc xong với tất cả thành viên ban nhạc \'Chung Ái\', cùng tôi định ra thời gian ăn cơm.
Mặc dù nhìn dáng dấp của Chung Dịch An cũng rất tốt, nhưng gương mặt đó lúc nào cũng lắc lư trước mắt ôi khó tránh khỏi cảm thấy chán ghét. Bất ngờ có thể giành được một phiếu đi gặp toàn trai đẹp, tôi dĩ nhiên là cao hứng đến không thể phản đối.
Tôi kêu chuyên viên trang điểm dày công chuẩn bị cho tôi một bộ dạ phục màu đen. Bảy giờ rưỡi tối, tôi mang đôi giày cao gót màu đen, đeo kính đen ưỡn ngược bước lên xe Chung Dịch An.
Lại thấy toàn thân Chung Dịch An mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, ăn mặc rất tùy ý. Trong lòng tôi hoảng hốt, vội hỏi: "Tối nay chúng ta ăn gì?"
"Ma Lạt Thang a, thế nào, em không thích sao?"
Tôi nhất thời ngỏn ngang trong gió.
Giữa mùa đông ăn Ma Lạt Thang là một ý kiến hay không sai, nhưng điều kiện tiên quyết là tôi không có mặc cái trang phuc ngu ngốc này. Lần nữa dưới sự yêu cầu của tôi, Chung Dịch An rốt cuộc cũng chở tôi về nhà trọ, tôi vội vàng đi lên thay một bộ quần áo thoải mái xuống.
Cũng may trên đường đi hỏi hắn một câu, nếu không đi đến đó tôi sẽ rất mất mặt cho coi. Mặc dạ phục ăn Ma Lạt Thang, thật sự quá khác nhau. . . . . .
"Chị dâu!"
Tôi vừa bước chân vào của chính, một cậu thiếu niên nhiệt tình bổ nhào vào trước ngực tôi. Ta mạnh mẽ tự mình ổn định tinh thần đẩy cậu ta ra, chỉ thấy cái người đang ôm ấp yêu thương tôi không ai khác, chính là thành viên nhỏ tuổi nhất của "Chung ái", bông hồng lai Trung Anh đáng yêu Lý Dật Nhiên.
Đối mặt với tiểu thiếu niên năm nay vừa tròn mười tám tuổi, lòng tôi nhộn nhạo, cao hứng không biết làm như thế nào cho phải.
Chung Dịch An sau khi đỗ xe xong đi vào đây, một tay liền thoải mái nhấc lên thiếu niênđang ở trong ngực tôi cọ xát loạn xạ.
Thành thật mà nói, tôi đã từng cố ý đi tìm hiểu qua về "Chung Ái".
Ở thời điểm tôi điên cuồng mê luyến Mạnh Thần Úc đã từng truyền ra một lời đồn, nói là địa vị của Mạnh Thần Úc ở công ty giải trí Hoa Phong bị "Chung Ái" chiếm mất. Thậm chí, còn nói bởi vì cùng"Chung ái" bất hòa, nên Mạnh Thần Úc bị ngừng hoạt động một năm.
Lúc ấy tôi cực kỳ giận dữ, đem gốc rễ của bốn nam nhân của ban nhạc "Chung Ái" đào bới một lần. Thậm chí còn ác độc viết tên cùng giờ sinh của họ ra một tờ giấy, đốt.
Tôi còn ở dán trong cho bọn hắn rất nhiều nhân tham gà trống.(Mình cũng chẳng hiểu câu này tác giả nói gì nữa, những chắc hành động này của chị rất hiểm đây)
Dĩ nhiên, chuyện này vĩnh viẽn họ sẽ không biết được. Sau khi Mạnh Thần Úc quay xong phim mới bác bỏ tin đồn, tôi liền nhờ người xóa mấy bài viết kia đi.
Nghĩ tới đây, tôi không nhịn được nở nụ cười tà ác.
Bốn người bọn họ nghề chính mặc dù là ca sĩ, nhưng bởi vì dáng dấp nhìn cũng rất được, là một ban nhạc thần tượng chính hiệu, cho nên bọn họ cũng thường nhận chụp ảnh quảng cáo và quay phim truyền hình. Cũng bởi như thế, tôi nhìn bọn họ đều không lạ mắt.
Vóc dáng cao nhất là tay trống, tên thật là Viên Ái Dân, nghe nói là sau khi xuất đạo người đại diện thấy tên của anh ta mang tinh thần trách nhiệm quá nặng, hắn liền lấy nghệ danh là Vi Viên Ninh. Nhưng từ tên hắn lấy ra một chứ "Ái", cùng chữ "Chung" trong têm của Chung Dịch An kết hợp thành cái tên "Chung Ái".
Có chút hơi ngây ngô là hát phụ, tên là Chính Tín. Thời điểm truyền ra tin đồn bọn họ cùng Mạnh Thần Úc không hòa hợp, tôi đã từng bởi vì làm cho Chính Tín bị cảm cúm mà vô cùng xấu hổ. . . . . .
Lý Dật Nhiên là Bass tay, càng là một kẻ dở hơi. Nghe nói mẹ cậu ta là một quý tộc Anh quốc, nhưng hắn lại lớn lên ở đây.
Về phần Chung Dịch An, hắn là đội trưởng, cũng là hát chính trong đội. Trải qua đánh giá của tôi, người này mặc dù gia tài bạc vạn, nhưng phong lưu thành tính, một bụng đầy ý nghĩ xấu xa, khô