
Tác giả: Mộng Chân
Ngày cập nhật: 03:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341212
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1212 lượt.
đề này như thế nào. Lúc từ trên sân khấu xuống mặc dù anh ta không lộ ra sự tức giận nào, nhưng nhất định anh ta cũng muốn nhận được một lời giải thích từ tôi. Tôi suy nghĩ hồi lâu, chỉ nói với anh ta rằng tương lai tôi còn muốn lập gia đình, chúng ta không nhất thiết phải như vậy, chỉ cần giống như hiện tại giả vờ chung sống, tỏ vẻ thân mật một chút là đủ rồi.
Kỳ thật tôi không nói nguyên nhân thật sự với anh ta. Tôi có tâm tư riêng, tôi sợ Kỷ Gia Khiêm thấy tôi đã xác định quan hệ với Mạnh Thần úc rồi thì sẽ không chịu quay đầu lại nữa. Vì thế tôi thậm chí còn không thèm để ý đến thể diện của Mạnh Thần Úc, trước mặt mấy vạn fan thẳng thừng từ chối anh ta.
Tôi nâng ly chạm cốc với vị quan lớn này, ngoài cười nhưng trong không cười đáp: "Chỉ là thấy bản thân vẫn còn trẻ, nên muốn tập trung tinh thần cho sự nghiệp thôi."
Ông ta rất vui mừng gật gật đầu, thấy ly rượu của tôi sắp cạn, rất tự nhiên rót đầy ly rượu cho tôi.
Ly rượu này vừa nuốt vào bụng, trong đầu tôi chỉ có một ý niệm duy nhất: Nhan Mạch Hàm ơi là Nhan Mạch Hàm, tửu lượng của mày không cần tốt như vậy có được hay không, làm cho bây giờ muốn giả bộ say cũng khó?
Sau đó tôi rất nhanh đã bị "Bất tỉnh".
Khoảng mười phút sau, tôi bị người ta khiêng ra khỏi phòng cơm, vào thang máy đi tới một gian phòng khác.
Tôi bị ném sõng soài trên giường. Nhân lúc xoay người tôi liền thò tay vào túi cầm điện thoại nhấn nút ghi âm
"Trịnh Băng chắc chắn đã nói dối chúng ta, ông nghĩ mà xem, con nhóc này ở cùng Mạnh Thần Úc lâu như vậy rồi, chẳng lẽ chúng nó còn chưa ngủ với nhau chắc?"
"Không phải Tạ Đình Quân đã liên tục bảo đảm cô ta còn là xử nữ rồi sao? Xem ra Mạnh Thần Úc quả thật là không được a, ha ha ha ha. . . . . . Hèn nào một mỹ nữ như vậy để ở trước mặt mà còn chê, hóa ra trời sinh chỉ thích hợp làm đàn bà thôi!"
Sao bọn họ phối hợp với tôi tốt thế nhỉ? Nói chuyện đều nói rõ cả họ lẫn tên, thật là ngoan.
Nhưng mà. . . . . .Sao bọn họ lại còn lôi cả Mạnh Thần Úc vào ?
Chẳng lẽ bọn họ nói Mạnh Thần Úc. . . . . . Bất lực sao? !
Hậu quả của việc phân tâm chính là, một bàn tay to lớn bỗng nhiên dò vào trong áo tôi, xông vào phía sau lưng tôi.
Tôi biết lúc này cần phải tranh thủ thời gian. Tuy tôi không phải là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng muốn lừa gạt hai tên này thì cũng chẳng khó khăn gì.
Tôi rất tự nhiên ừ nha nha hai tiếng, làm bộ dáng như muốn tỉnh lại. Hai người kia hình như rất hoảng sợ, bàn tay đang dán ở sau lưng tôi bỗng nhiên rụt về.
Cái tên lãnh đạo bỉ ổi kia dùng thanh âm rất buồn cười nhỏ giọng nói: "Anh Từ, chẳng phải cô ta bị đánh thuốc mê rồi hay sao, còn sợ cái gì nữa, nếu cô ta mà tỉnh dậy thì rất rắc rối, nên chúng ta tranh thủ thời gian thôi!"
Nghe ông ta nói như thế, trong lòng tôi thực sự cả kinh. Xem ra tôi đã đánh giá quá cao bản thân rồi, không nên mạo hiểm như vậy .
Nếu như hôm nay tôi thực sự bị rơi vào móng vuốt của sói thì làm sao bây giờ? Con mẹ nó còn là 3P a! Tôi tôi tôi . . . . . .
Tôi không muốn tiếp tục giả chết nữa!
Ai ngờ ngay tại thời điểm tôi muốn đứng dậy, bỗng nhiên nghe thấy lão già Từ kia nói: "Roi da và còng tay đã mang theo chưa? Lần này có trò gì mới không?"
Phụt, còn có cả SSSSS. . . . . . M!
Tôi bị dọa đến mức cả người mềm nhũn ra, trong lòng cực kỳ hi vọng Mạnh Thần Úc mau mau tới đây cứu tôi.
Tôi sai rồi. . . . . . Tôi không nên nghe lời Trịnh Băng nói dối Mạnh Thần Úc là đi họp lớp. Nếu tôi nói cho anh ta biết tôi đi ăn cơm cùng nhà tài trợ, thì chắc là anh ta sẽ không đồng ý để tôi đi đến chỗ này a?
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống như này, không có kinh nghiệm a. . . . . .
Tôi nhíu chặt lông mày chờ đợi rất lâu, nghe thấy những âm thanh rì rà rì rầm, nhưng không thấy bọn họ đụng tay đụng chân gì với tôi.
Chẳng lẽ hai ông già này quá hưng phấn nên bị liệt luôn rồi hả?
Ngay tại thời điểm tôi cho rằng mình đã may mắn thoát khỏi nguy hiểm, thì một bàn tay dùng lực nâng eo của tôi lên, ôm chặt tôi vào trong ngực.
"May mà em không sao. . . . . ."
Thanh âm của hắn trước sau như một rất trầm thấp, nhưng lúc này mang theo một chút khàn khàn mệt mỏi.
Tôi há hốc mồm, vài lần muốn nói gì đó nhưng đều không nói được thành lời. Có cần phải cẩu huyết như vậy không? Tại sao lại là Kỷ Gia Khiêm tới cứu tôi?
Kinh ngạc cùng nghi ngờ, chỉ nghe thấy Kỷ Gia Khiêm nhàn nhạt phân phó: "Không được nhìn mặt cô ấy. Đem hai người này ra ngoài, không cần báo cảnh sát, giải quyết theo cách của chúng ta là được rồi."
Tôi vì thế mới biết được thì ra trong phòng này vẫn còn người khác nữa. Tôi thật cẩn thận mở mắt ra, mượn ánh trăng phát hiện ra có hai người đàn ông mặc quần áo màu đen một phải một trái đứng đằng sau Kỷ Gia Khiêm, đã trói hai tên khốn kiếp kia lại rồi dẫn ra khỏi phòng.
Giờ thì tôi hiểu rồi. Hiểu vì sao hắn lại xuất hiện ở đây, hiểu vì sao không cho người phá cửa vào cứu tôi, hiểu vì sao hắn ôm tôi chặt như vậy.
Thậm chí hắn còn không để cho thuộc hạ của hắn nhìn thấy mặt tôi. Hắn nhọc lòng như vậy là vì