Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Muốn Ở Biệt Thự

Tôi Muốn Ở Biệt Thự

Tác giả: Kim Huyên

Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015

Lượt xem: 134681

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/681 lượt.

trong năm đứa, cũng mẫn cảm, cẩn thận nhất, nó không bao giờ là người khiến người lớn lo lắng, nhưng bây giờ lại không chú ý tới tâm tình của cô, nói ra những lời như vậy vậy thì có thể thấy được, nó muốn có ba từ rất lâu rồi.
"Hạo Đình..." Đồ Đông Nhan gọi, vành mắt đỏ lên. Nó thật sự muốn có một người ba sao?
"Dì Đông Nhan, Hạo Đình nói thật. Cháu cũng nghe thấy." Dịch Hạo Lôi tiến lên nói giúp.
"Cháu cũng nghe được." Hai nhóc sinh đôi đồng thanh đảm bảo.
"Mấy tên nhóc các cháu còn quá non nớt, người lớn có nhiều lúc để đạt được mục đích cũng không từ thủ đoạn, nói láo chính là một trong số đó." Đồ Thu Phong không nhịn được nói.
"Thu Phong, sao em có thể nói những lời như thế với bọn nhóc?" Dịch Ngạo Dương cau mày.
"Đây là một cơ hội để giáo dục, huống chi tất cả lời em nói đều là thật." Cô nhìn ông xã một cách xem thường, thở dài nói.
"Em còn chưa biết sự thật đã cắt câu nghĩa như vậy."
"Cho nên ý anh là anh biết sự thật sao?" Cô vẫn không cách nào chấp nhận được một người đàn ông vứt bỏ vợ sắp cưới của mình, sau đó dù không có tình yêu vẫn cưới một người phụ nữ khác vì đứa bé.
Dịch Ngạo Dương không trả lời câu hỏi giễu cợt của vợ yêu, ngược lại, anh quay đầu sang Hạo Đình, "Hạo Đình, dây chuyền của cháu đâu?"
"Dây chuyền gì?" Đồ Thu Phong nhìn ông xã một cái, lại quay đầu nhìn về phía cậu nhóc.
Cậu nhóc lập tức lấy một sợi dây màu bạc ra khỏi túi, dây chuyền xuyên qua một chiếc nhẫn gì đó.
"Đó là cái gì vậy?" Cô tò mò đứng lên xem, lại bị ông xã ôm chặt vào lòng, hoàn toàn không thể động đậy.
"Đông Nhan, em xem đó là cái gì." Dịch Ngạo Dương nói với Đồ Đông Nhan.
Đồ Đông Nhan nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, gương mặt vô cùng dọa người, toàn thân cô như bị sét đánh, không thể động đậy.
Sao cô có thể không nhận ra chiếc nhẫn này, vì ở trong phòng cô cũng có một chiếc nhẫn giống y như vậy, chỉ khác là nhỏ hơn một chút. Đó là vật mà trước khi anh rời khỏi đây đưa cho cô, mặc dù không nói rõ, nhưng cô biết cặp nhẫn đôi này mang ý nghĩa gì.
"Nhìn bộ dạng, có vẻ anh ta không lừa anh, anh ta nói chiếc nhẫn này là vật định tình của hai người." Nhìn ánh mắt khiếp sợ của cô, Dịch Ngạo Dương chậm rãi mở miệng.
Đồ Đông Nhan đột nhiên nhìn về phía người nói chuyện.
Mặc dù cô không dám đoán cũng không dám nghĩ, nhưng đám án đã hiện rõ trong lòng cô.
"Ba lấy vật này từ trên cổ ông ấy xuống đưa cho con." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồ Hạo Đình lộ vẻ hạnh phúc. "Ông ấy nói, trước kia ông ấy đã đưa một vật giống như vậy cho người ông ấy thích nhất, hiện tại, ông ấy giao chiếc nhẫn này cho con, bởi vì con là người thứ hai ông ấy yêu quý nhất trên thế giới này."
Đồ Đông Nhan lấy tay che miệng, cặp mắt ướt át không khống chế được chảy xuống.
"Nếu như anh ta thật sự đã quên em, không có bất kỳ tình cảm gì với em, chắc chắn sẽ không mang chiếc nhẫn này theo người." Dịch Ngạo Dương nói với cô.
"Đã như vậy, tại sao anh ta lại có vợ sắp cưới ?" Đồ Thu Phong không hiểu cau mày hỏi.
"Vấn đề này phải hỏi người trong cuộc mới biết, nhưng như những gì em vừa nói, có một số người để đạt được mục đích cũng không từ thủ đoạn. Kết hôn, cũng là một loại thủ đoạn"
"Anh có địa chỉ của anh ấy đúng không? Cho em địa chỉ của anh ấy." Đồ Đông Nhan lau nước mắt, mở miệng nói.
"Đông Nhan, cậu muốn làm gì?" Đồ Thu Phong hỏi cô.
"Mình muốn đi hỏi anh ấy tại sao." Ánh mắt của cô hết sức kiên định.






“Đinh… đinh… đinh”
Tiếng chuông điện không ngừng vang lên.
Mang theo sáu phần men say, cả người Lệ Hằng toàn là mùi rượu ngồi trên ghế sô pha, xung quanh anh đều là vỏ chai rượu bị anh uống hết, nằm rải rác trên sàn nhà, đến cả trên ghế salon cũng không may mắn thoát nạn.
Anh không muốn đáp lại người ngoài cửa, nhưng tiếng chuông điện đáng chết vẫn vang lên không ngừng khiến đầu anh muốn nổ tung, không thể nhẫn nhịn được nữa, anh chỉ có thể bò dậy từ ghế sô pha, nghiêng ngả đi đến cửa chính, kéo mạnh cửa ra.
“Con mẹ nó việc gì mà ấn chuông cửa liên tục như vậy?”
“Em!” Anh đột nhiên đứng thẳng dậy. “Đó là để gạt anh?”
“Đúng.” Đồ Đông Nhan gật đầu.
Anh cảm thấy khó có thể tin.
“Em đi vào cho anh!” Anh tự tay dùng sức kéo cô vào nhà, đóng cửa chính lại, hung ác xoay người, nhìn chằm chằm vào mặt cô, nhưng một giây sau, anh mạnh mẽ ôm cô vào trong ngực, ôm thật chặt.
“Em, đáng chết.” Anh ôm cô thật chặt, khàn giọng nói. “Sao em có thể gạt anh, em có biết lời của em khiến tim anh tan nát. Anh thật độc ác!”
“Như vậy thì anh nên biết, cảm giác của em lúc biết anh đính hôn.” Cô dựa vào anh, nhỏ giọng lẩm bẩm. Lồng ngực này có thể vì cô làm tất cả lần nữa sao?
“Em cố ý trừng phạt anh sao?” Nghe cô thì thầm, Lệ Hằng cúi đầu nhìn cô hỏi.
“Em là muốn anh biết khó mà lui.” Cô lắc đầu.
“Vậy tại sao hiện tại lại chạy đến tìm anh?”
Cô đưa tay nhẹ nhàng đẩy anh ra, móc sợi dây chuyền ra khỏi túi tiền.
“Vì cái này?” Cô nói. “Tại sao?”
Anh đưa tay khẽ chạm vào chiếc nhẫn trong tay c