
Tác giả: Kim Huyên
Ngày cập nhật: 03:29 22/12/2015
Lượt xem: 134693
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/693 lượt.
n. “Nhưng vì sao mấy đứa lại biết hôm nay anh ta sẽ tới tìm dì Đông Nhan của mấy đứa?” Cô nhìn con trai. “Hạo Lôi, con nói đi.”
“Để tôi nói đi.” Nam chủ nhân Dịch Ngạo Dương đột nhiên mở miệng.
“Anh thì biết cái gì?” Cô hoài nghi nhìn chằm chằm ông xã.
“Đến phòng khách rồi hãy nói!” Nói xong, anh quay sang ôm eo bà xã, dẫn đầu đi xuống dưới nhà.
Đoàn người đi đến phòng khách, anh tìm một chỗ có thể tiếp tục ôm bà xã ngồi xuống, mà Đồ Đông Nhan lại chọn ghế sô pha một người, về phần bốn cậu nhóc này, trừ Đồ Hạo Đình vẫn cúi đầu không nói gì, tất cả đều tìm một chỗ thoải mái để ngồi xuống.
“Hạo Đình, sao cậu lại đứng đó, nhanh qua đây đi.” Dịch Hạo Lôi kêu lên.
Đầu tiên cậu liếc sang một chút nhưng vẫn nghiêm mặt, mẹ rõ rằng còn rất tức giận, sau đó vẫn lặng yên cúi đầu.
“Hạo Đình, ngồi xuống.” Dịch Ngạo Dương dịu dàng khuyên cậu.
Đồ Hạo Đình lại nhìn mẹ lần nữa.
Chỉ thấy Đồ Đông Nhan dùng sức thở một hơi, mới quay đầu nhìn con trai mang vẻ mặt áy náy. “Ngồi xuống đi.”
Mặc dù biết rõ mẹ còn đang giận mình, cậu vẫn chọn ngồi xuống cạnh mẹ.
Vì thế, Đồ Đông Nha cảm thấy rất đau lòng, tự trach và xin lỗi. Con trai muốn có ba thì không phải lỗi của nó, sai là cô, người mẹ này không thể cho nó một người ba, cô thật sự là một người mẹ không tốt.
“Đông Nhan.” Dịch Ngạo Dương chậm rãi mở miệng. “Em nên biết anh luôn đối xử với em và Hạ Mỹ như em gái của mình, cho nên sau khi Thu Phong nói chuyện của em cho anh, hôm sau anh lập tức cho người đi điều tra nơi ở của vị Lệ tiên sinh đó, về chuyện không trưng cầu ý kiến của em, anh muốn nói với em lời xin lỗi.”
Đồ Đông Nhan nhìn Đồ Thu Phong một cái, không còn lời nào để nói, vì bọn họ đều muốn tốt cho cô.
“Anh vốn muốn tìm một cái cớ để hai người gặp mặt,” Dịch Ngạo Dương nói tiếp. “Nhưng ngày đó, Hạo Đình đột nhiên hỏi anh, có phải chỉ gặp một lần, anh đã thích Hạo Lôi? Nếu ba không thích đứa con của mình, thì nó phải làm sao để ba nó thích? Anh hỏi tại sao nó lại hỏi như vậy, nó nói nếu như ba nó có thể thích nó, có lẽ sẽ không cưới người phụ nữ khác.
“Mặc dù hơi khắc nghiệt, nhưng anh vẫn nói cho nó, cũng không phải tất cả ba mẹ đều thích những đứa con của mình, có một số ba mẹ không có lý do vẫn không thích con mình, không quan tâm đứa bé đó có thông minh khéo léo, hiểu lòng người cỡ nào cỡ nào. Nhưng cho dù như vậy, nó vẫn mang theo tâm trạng lo lắng mong anh giúp nó một tay, nói nó muốn gặp ba nó, cho nên anh mới cho nó phương thức để liên lạc với vị Lệ tiên sinh đó, chiều hôm qua bọn họ mới gặp nhau.”
“Chiều hôm qua? Sao anh không đề cập chuyện này với em?” Đồ Thu Phong không nhịn được oán trách.
“Xin lỗi, anh muốn chờ tới sau khi tất cả kết thúc mới nói cho em biết.” Dịch Ngạo Dương cúi người xuống hôn vợ yêu một cái.
“Cái gì gọi là tất cả kết thúc?” Giọng Đồ Đông Nhan có chút không vui.
“Lệ Hằng nói với anh rằng anh ta sẽ giải trừ hôn ước để kết hôn với em, hôm nay anh ta đi tìm em mà lại không nói chuyện này sao?”
Nói cho cô viết? Cái gì mà anh ta chỉ nói cho cô biết, anh ta gần như chiếu cáo cho toàn thiên hạ biết rồi, nhưng cô lại không chút vui mừng. Thì ra, anh đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn kết hôn với cô, tất cả chỉ vì đứa bé, mà anh vẫn đường hoàng nói mình yêu cô, anh ta là tên lừa gạt! Tám năm trước tám năm sau đều là một tên lừa gạt!
“Anh ta sẽ giải trừ hôn ước, kết hôn với Đông Nhan? Anh ta thật sự nói như vậy?” Đồ Thu Phong nóng nảy hỏi.
“Đúng.” Khóe miệng anh nhếch lên trả lời câu hỏi của vợ yêu.
“Cái tên khốn khiếp!” Cô đột nhiên nổi giận mắng.
Dịch Ngạo Dương không nhịn được sững sờ. “Sao vậy? Chẳng lẽ em không hi vọng hai người
họ kết hôn?" Là anh hiểu lầm hi vọng vợ yêu rồi sao?
"Hi vọng nhưng không phải dùng cách này!" Cô tức giận nói.
"Lại cách này? Rốt cuộc em đang nói gì vậy?" Anh hoàn toàn không hiểu vợ yêu đang giận cái gì..
"Vì phụ trách mà kết hôn, đây là điều không được nhất, cũng là chuyện khiến người khác không tha thứ nhất!"
"Thu Phong, đừng nói nữa." Đồ Đông Nhan nói.
"Nếu như anh ta kết hôn với cậu thật sự chỉ vì Hạo Đình, đừng gả cho anh ta, Đông Nhan." Cô cảm thấy lòng đầy căm phẫn nói với Đồ Đông Nhan.
"Thu Phong!" Dịch Ngạo Dương không nhịn được quát bảo ngưng lại.
"Sao vậy, chẳng lẽ em nói sai sao? Một người chỉ có trách nhiệm mà không có tình yêu thì không cần kết hôn cũng được, dù sao cuối cùng cũng kết thúc bằng một tờ giấy ly hôn." Đồ Thu Phong vô cùng tức giận, hơn nữa cơn tức sắp nổ tung, "Nhưng vì đứa bé mà vứt bỏ vợ sắp cưới, chạy tới đây để hoàn thành cuộc hôn nhân không tình yêu này, anh được đấy, Lệ Hằng!
"Bọn nhỏ đều đang ở đây." Dịch Ngạo Dương không thể không nhắc nhở cô.
"Bọn nó đều rất thông minh, nhất định sẽ hiểu được đạo lý như vậy. Đúng không, Hạo Đình?"
Nhưng câu trả lời của Đồ Hạo Đình lại khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn. "Nhưng ba nói ba rất yêu mẹ, mà không phải là vợ sắp cưới của ông ấy."
Đồ Thu Phong đột nhiên không thốt nên lời, chỉ cảm thấy đau lòng.
Hạo Đình là đứa bé ngoan ngoãn nhất