Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341284

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1284 lượt.

goài miệng không nói ra nhưng trong lòng cô rất cảm kích, vì vậy bữa cơm này nên để cô mời mới đúng.
Không ngờ Khởi Trung quay đầu lại thật thà nói với cô:
-Nên như vậy. Tôi là đàn ông mà.
Được thôi. Tiểu Quân không thể không thừa nhận. Khi nói câu này, trông anh rất đẹp trai.






BÁNH BAO VÀ BÁNH NGÔ
Chia tay với Chí Hào, cuộc sống của Tiểu Quân vẫn tiếp tục như vậy.
Thứ bảy Mỹ Mỹ gọi điện hẹn tối đi ăn cơm, Tiểu Quân nhận lời ngay. Cô không muốn ở một mình. Có thể ở bên bạn bè sẽ tốt hơn
Mỹ Mỹ cực kỳ hào hứng. Cô ấy nói là sắp đến đón cô và bảo cô mau xuống nhà đi. Gác điện thoại, cô mới cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Cô và Mỹ Mỹ thường xuyên cùng nhau ra ngoài và hẹn gặp nhau ở nơi nào đó chứ chưa bao giờ cô ấy lại đến đón cô long trọng như vậy.
Sau khi xuống lầu, cô nhìn xung quanh. Cũng hơi muộn rồi. Trong ngõ không có ai đi lại. Cậy cối rậm rạp từ phía sau tường nhô lên đem theo những bó hoa trắng li ti tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Buổi tối cuối tuần, nhà hàng nào cũng trả lời là đã kín chỗ. Sau cùng Tiểu Quân đề nghị, cô nhớ gần đây có một nhà hàng cũng được. Bình thường cũng không đông người lắm, thế là họ đến đó.
Nhà hàng xây theo kiến trúc phương tây. Vì nằm ở trong ngõ sâu nên không đông khách mấy. Điều hiếm có nhất là ở đây còn có một vườn hoa lộ thiên. Bốn người ngồi quanh chiếc bàn tròn bằng gỗ, hóng gió đêm mát lạnh. Trên bàn có chiếc bát nhỏ bằng thủy tinh đặt cây nến đang cháy bên trong. Ánh nến thật hiền hòa biết bao.
Ban đầu, mọi người nói những chuyện lan man vô bờ bến, sau đó họ bắt đầu kể về tuổi thơ của mình. Mỹ Mỹ chỉ vào Tiểu Quân nói:
-Hồi nhỏ, cậu ấy giỏi lắm! Một mình cậu ấy và bà ngoại sống ở trong căn nhà nhỏ tối om. Năm tuổi, cậu ấy đã biết ra giếng lấy nước rồi.
Tiểu Quân đỏ mặt. Cô ấy giải thích vài câu rằng, bố mẹ cô ấy đều làm việc ở tỉnh ngoài. Căn nhà nhỏ tối om thì hơi quá! Cô ấy chỉ sống cùng bà ngoại một thời gian thôi. Trong ngôi nhà đó có một cái giếng.
Khởi Trung nói, hồi nhỏ anh cũng được ông bà nuôi. Quê anh ở Thái Hồ - Tây Sơn. Tiểu Quân hỏi, có phải là ở bên Thái Hồ không? Anh nói đúng, còn có núi nữa. Trên núi còn có cây mơ. Vào mùa xuân, khi tan học, họ thường leo lên núi hái mơ ăn. Có những quả rất chua, cắn một miếng là phải vứt đi ngay. Đã thế ông anh bắt được còn đánh cho anh một trận.
Tiểu Quân rất ngưỡng mộ anh. Hồi nhỏ, đúng là cô cũng phải chịu khổ. Người lớn trong nhà đều đi làm ở nơi khác, chỉ còn một mình bà ngoại và cô sống đến tận khi cô đi học, bố mẹ mới quay về Thượng Hải. Bà ngoại không đi làm. Họ sống bằng việc may vá giúp mọi người. Kinh tế khó khăn nên đương nhiên họ cũng không có tiền mua đồ ăn vặt. Có lần, khi trẻ con hàng xóm đi ăn mơ hóng gió buổi tối, chúng cho mơ vào trong chiếc bát nhỏ và ăn trước mặt cô khiến cô chảy cả nước miếng vì thèm. Cuối cùng, cô không kìm nổi xin một quả nhưng còn chưa kịp cho vào miệng thì bà ngoại đã nhìn thấy. Bà kéo cô về nhà và mắng cho cô một trận. Bà nói rằng, cái nhà này không có đứa trẻ nào lại đi xin đồ ăn như vậy. Tất nhiên, bà đã vứt quả mơ đó đi. Cô vừa xấu hổ vừa chua xót, liền khóc òa lên, bà ngoại cũng khóc. Ngày hôm sau, khi về nhà, cô nhìn thấy trên bàn có một bát mơ trộn đường rất lớn. Màu trắng và đỏ đan xen nhau, đẹp như một bức tranh. Nhưng khi cô ăn, bà ngoại không nhìn mà quay lưng lại cắm cúi đạp máy khâu. Những âm thanh đơn điệu đó giống như vị chua chua ngọt ngọt khắc sâu trong lòng.
Khởi Trung nghe xong trầm ngâm rất lâu rồi nói:
-Nhà tôi vẫn còn người thân ở Tây Sơn. Nhà tổ tiên cũng ở đó. Nếu cô thích ăn mơ thì có thể đến bất cứ lúc nào.
Tiểu Quân nói, thế thì hay quá, rồi quay sang nhìn Mỹ Mỹ:
-Không phải cậu vẫn nói muốn đi chơi sao? Lần này, chúng ta có chỗ để đi rồi.
Mỹ Mỹ và Thái Quân về trước. Thái Quân nói họ đã mua vé xem phim từ trước, nếu đến muộn thì sẽ không xem được đoạn đầu. Cái cớ vụng về như vậy khiến Mỹ Mỹ có chút ngại ngùng nhưng Tiểu Quân chỉ cười và vẫy tay chào tạm biệt. Đợi bóng hai người đi khuất, cô mới nói với Khởi Trung:
-Chúng ta cùng đi nhé!
Anh gật đầu đưa cô về nhà. Sau tồi hôm đó, dường như quan hệ giữa họ đã có chút thân mật hơn nhưng cô biết anh sẽ mãi mãi không bao giờ nhắc lại tất cả những gì xảy ra tối hôm đó. Cô chỉ gặp anh có hai lần, càng không hề quen thân gì anh, chỉ là trực giác mách bảo rằng anh sẽ không bao giờ nhắc đến. TRực giác này khiến cô cảm thấy yên tâm.
Mỹ Mỹ đã lái xe đi nhưng nơi này cũng gần nhà cô nên họ cùng đi bộ về nhà. Cô bước đi bên anh, thoang thoảng thấy mùi cơ thể anh. Rất dễ chịu! Giống như mùi chiếc khăn tay phủ lên mặt cô hôm đó vậy. Nó được phơi thật khô! Nó mang mùi của ánh nắng. Cô bỗng nhớ tới Chí Hào. Anh dùng một loại nước hoa, mùi hương rất đặc biệt. Khi mới bắt đầu hẹn hò, cô rất thích nó nhưng lại không tiện hỏi. Một mình cô tìm hiểu rất lâu. Cuối cùng, cô đã tìm thấy nó ở một hãng nước hoa. Cô coi nó như báu vật và đã cắn răng mua một lọ về mà không dùng. Thỉnh thoảng buổ