XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế

Tác giả: Nhân Hải Trung

Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015

Lượt xem: 1341292

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1292 lượt.

kế hoạch này lại đây. Chúng tôi sẽ thảo luận một chút và mai tôi sẽ trả lời cô.
Tiểu Quân gật đầu. Khi cô ra về, Ngô Tuệ còn bắt tay cô một lần nữa, nhìn cô và nói:
-Cô Hà, rất vui được quen biết cô.
Sau khi Tiểu Quân bước ra ngoài cô mới phát hiện ra người mình ướt đẫm mồ hôi, lưng áo dính cả vào da. Có những người thật là mạnh mẽ! Nghĩ lại cái cách Ngô Tuệ nói chuyện mà cô lại thở phào nhẹ nhõm.
Tối nay, đương nhiên Tiểu Quân đi ăn cùng Khởi Trung. Cô vốn định quay lại phố Đông nhưng trong điện thoại anh nói rằng để anh đến và bảo cô cứ đợi ở công ty.
Khi Tiểu Quân gác điện thoại thì đúng lúc Khâu Tĩnh đi qua, nghe được loáng thoáng vài từ, cô ta nhấn giọng hỏi:
-Ai thế? Đàn ông à? Bạn trai ư?
Tiểu Quân lắc đầu cười:
-Đàn ông, là bạn nhưng không phải là bạn trai.
Khâu Tĩnh nghe xong mà thất vọng:
-Tớ chưa từng thấy cậu như thế này bao giờ. Yêu đương thì không lo, suốt ngày cứ vùi đầu vào công việc làm gì chứ?
-Để kiếm tiền. – Tiểu Quân gõ gõ vào màn hình máy tính.
Khâu Tĩnh nghe xong khịt mũi, dùng hai ngón tay véo vào má cô nói:
-Cô bỏ mỏ vàng không đào lại đi đào mỏ than. Cậu có điều kiện như vậy thì nên kiếm một ông chồng giàu có cho khỏi lãng phí tài nguyên.
Trong nháy mắt, Tiểu Quân mơ hồ cảm giác như cô nhìn thấy mẹ mình, như mình bị bó buộc trong cái ngõ nhỏ đó. Cô chẳng buồn trả lời mà chỉ cười “hì hì” hai tiếng.
Đã hết giờ mà Tiểu Quân vần ngồi bên bàn tiếp tục làm việc. Từ phố Đông sang phố Tây khá xa nên cô nghĩ Khởi Trung cũng không thể đến sớm được nên lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Thật không ngờ, phòng làm việc vẫn còn người mà Khởi Trung đã gọi điện đến. Cô thấy kỳ lạ nghĩ anh chàng này bay tới đây chắc nên vội vàng thu dọn đồ dùng xuống lầu. Vừa xuống tới nơi, cô đã nhìn thấy anh đứng ở cổng. Nhân viên bảo vệ đã nhận ra và đang nói chuyện với anh. Thấy cô đi xuống, anh bảo vệ vỗ vai anh cười và bỏ đi.
-Hai người nói chuyện gì vậy? – Tiểu Quân lấy làm lạ.
-Không có gì. Lần trước quen nhau nên hỏi han vài câu thôi. – Thực ra anh bảo vệ đó vừa vỗ vai khích lệ anh nhưng điều này không thể nói với Tiểu Quân được.
-Anh đến đây bằng gì thế? – Cô cũng không hề tò mò về những gì anh và bảo vệ nói chuyện với nhau. Tiểu Quân hỏi.
-Tôi đi tàu điện ngầm. À, chúng ta đi ăn ở đâu đây? Chúng ta gọi xe nhé.
Tiểu Quân nghe xong cười:
-Vậy cũng hay. Chúng ta cùng đi tàu điện ngầm nhé. Lúc này xe cộ trên đường đi như rùa bò ấy.
-CHúng ta ăn gì đây? – Hai người sánh vai nhau đi băng qua đường. Anh đi bên ngoài. Tâm trạng của Tiểu Quân khá tốt, cô cười hì hì trả lời anh:
-Ăn đồ ăn thật ngon. Hôm nay anh không lái xe là có lộc ăn uống đấy. Ở đó không có chỗ đỗ xe nên đi xe rất phiên phức.
Đường khá rộng, mới đi được một nửa thì đèn đã bắt đầu nhấp nháy. Có xe chạy tới, anh giơ tay nắm chặt cổ tay cô mà kéo rồi lại buông ra.
Xuống bến tàu điện ngầm phải đi cầu thang bộ. Khi bước xuống, Tiểu Quân bỗng bật cười nói:
-Anh có biết bí quyết xuống cầu thang là gì không?
-Là gì cơ? – Đông người, anh đi bên cô mỉm cười hỏi.
Cô bám vào thanh vịn nghiêng đầu nhìn anh nói:
-Thế này này. Giống như con gián men theo mép cầu thang là an toàn nhất.
Anh cười lớn, cô cũng cười. Cười xong, cô còn bổ sung thêm:
-Đây không phải là sáng kiến của tôi mà là của chồng chị họ tôi. Năm ngoái, chị họ tôi có bầu. Anh rể rất lo cho chị ấy, dặn chị ấy mỗi lần đi tàu điện ngầm thì đều phải rủ tôi đi cùng.
Thực ra cô rất ngưỡng mộ chị họ mình vì khi nói chuyện, khuôn mặt của chị ấy thật đáng yêu nên ai cũng quý. Người nói không cảm thấy nhưng người khác nghe lại thấy rất ghen tị.
Giờ cao điểm vừa qua nhưng tàu điện ngầm vẫn khá đông. Có rất nhiều người xuống tàu ở bến tiếp theo. Phía trước đã có chỗ trống cho họ ngồi. Nhưng loáng một cái, Khởi Trung lại đứng lên. Khi Tiểu Quân ngồi xuống, cô có tin nhắn điện thoại, vừa đọc xong thì cô phát hiện ra người ngồi bên cạnh mình đã là người khác. Đó là một cụ gì tóc bạc. Khi ngồi xuống, cụ gì vẫn còn nắm tay Khởi Trung nói hai tiếng cảm ơn.
Chắc anh không ngờ là cụ già lại nhiệt tình như vậy nên không tiện rút tay mà cúi đầu nhìn vào mắt Tiểu Quân, trên khuôn mặt lộ vẻ ngại ngần khiến cô không nhịn được cười phải nhìn đi chỗ khác.
Nơi đến ở gần bến tàu điện ngầm nên không phải đi bộ xa. Đường quốc lộ xe cộ nhộn nhịp, ngoặt vào con phố nhỏ cũng huyên náo không kém. Hàng quán chen chúc hai bên đường hẹp, cái gì cũng có. Cửa hàng bày kín các loại đồ ăn khác nhau. Những tấm biển chào mời: Điểm tâm Thượng Hải, thịt nướng Hồng Kông, đồ ăn vặt Đài Loan…Còn có cả những dãy bàn ghế kê sât mép bên ngoài. Đêm mùa hè, mùi vị của đồ ăn bay đi rất xa.
Khởi Trung không hề lạ lẫm gì với những hàng quán này. Ở phố Đông cũng có nhưng đây là khu phía Tây, kiến trúc và vị trí khác hẳn, phải đi vào ngõ mới có nơi thế này. Đúng là anh không thể ngờ tới, Tiểu Quân rất vui. Cô kéo anh đi thẳng vào trong, lại còn giục:
-Nhanh lên. Ở phía trong cơ. Đến muộn là không có chỗ ngồi đâu.
Cô nói rất đúng. Địa đi