
Tác giả: Nhân Hải Trung
Ngày cập nhật: 02:52 22/12/2015
Lượt xem: 1341291
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1291 lượt.
ểm là một quán cháo thịt hầm Triều Châu. Trong quán khá hẹp, chỉ có thể kê được bốn năm chiếc bàn. Chiếc bàn nào cũng chật kín người, ai ai cũng mải mê ăn cháo chẳng buồn ngẩng đầu lên.
Rõ ràng Tiểu Quân là khách thường xuyên ở nơi này. Cô quen đường quen lối dẫn Khởi Trung đi thẳng lên lầu. Chiếc cầu thang gỗ theo kiến trúc cổ vừa cao vừa hẹp, thi thoảng lại có phục vụ bê cháo nóng hổi đi lên đi xuống. Tiểu Quân né người nhường đường suýt thì trượt từ trên cầu thang xuống. May mà có người đã nắm chặt lấy tay cô. Vừa ngẩng đầu lên thì cô nhìn thấy người đó chính là Khởi Trung, anh đang lo lắng nhìn.
Cô ngại ngần:
-Cầu thang ở đây khó đi lắm. Khi tôi ngoái đầu lại đúng là suýt nữa đã bị ngã. Anh đi giỏi thật đấy!
Anh thấy cô không sao thì nét mặt đã hết lo lắng, cười nói:
-Ai bảo đi cầu thang phải giống như con gián đi men theo mép cầu thang?
Bị anh mang chính câu nói của mình ra cười nhạo mình, Tiểu Quân thè lưỡi ra trêu lại.
Trên gác chỉ có một bàn hai chỗ ngồi, lại nằm ở ban công cách gian phòng bên trong một bức tường. Khi ngồi xuống, trên đỉnh đầu là chiếc mái nghiêng nghiêng, người hơi cao một chút sẽ không ngồi được.
Nhưng khi những món cô gọi được bê lên thì không khí nơi đó khác hẳn. Cháo hải sản, rất thơm ngon. Khi khuấy thì ánh kim loại của chiếc thìa sáng lên. Mai cua màu đỏ tươi, thịt trắng như tuyết, gạch vàng rộm, đưa một thìa vào miệng thì vị ngọt tan vào đầu lưỡi.
-Có ngon không? – Tiểu Quân đắc ý. – Tôi và bố mẹ tôi rất hay đến đây. Có lúc chùng tôi còn mua về nhà làm đồ ăn khuya.
Anh cười:
-Thích thế nhỉ?
Món ăn trước mặt, sau đó hai người không nói nhiều nữa, cùng thưởng thức bát cháo thơm ngon trong tiệm cháo thịt hầm Triều Châu. Trên bàn còn bày một khay tre đựng trà. Tiểu Quân ăn được một nửa thì ngẩng đầu lên uống trà. Khởi Trung đang ăn. Trước mặt cô chỉ nhìn thấy sau làn hơi cháo nghi ngút là cái trán rộng lấm tấm mồ hôi.
Vừa nhìn, Tiểu Quân bỗng như người mất hồn. Đây là quán ăn mà cô thích nhất. Bao năm nay, cô vẫn thích món cháo thịt hầm ở nơi này. Ngày trước, cô cũng muốn rủ Chí Hào đến đây nhưng anh lái xe đến đầu ngõ nhỏ thì chau mày nói nơi này không vệ sinh, ăn cháo thịt hầm ở đó không được, trong thành phố cũng có tiệm cháo thịt hầm Triều Châu sạch sẽ hơn nhiều.
Cứ như vậy, trong suốt ba năm đi lại, Chí Hào chưa bao giờ biết cô thích ăn nhất là món gì. Chưa bao giờ biết.
-Tiểu Quân? – Đối diện có tiếng gọi khiến Tiểu Quân giật mình, cô nhìn lên phía trước vẫn là Khởi Trung.
Cô sực tỉnh, thoát khỏi những gì vừa nghĩ đến trong chớp nhoáng. Sau đó rất thản nhiên, cô cầm đũa chỉ vào chiếc đĩa nhỏ trên bàn hỏi:
-Anh có ăn rau thơm không? Cho một chút vào sẽ ngon hơn đấy.
Ăn xong, Tiểu Quân giơ tay gọi thanh toán. Thật không ngờ, người phục vụ nói anh này đã thanh toán rồi. Cô tròn mắt nhìn Khởi Trung.
-Không phải đã thống nhất là tôi mời rồi sao?
Anh cười nói:
-Cô nợ nhé.
GÓC NHỎ BỊ LÃNG QUÊN.
Ngày hôm sau, Tiểu Quân ra ngoài làm việc, buổi chiều vừa về đến công ty, cô đã thấy trưởng phòng kế hoạch cười tươi như hoa, cực kỳ hạnh phúc. Cô còn chưa kịp nói gì thì ông ta đã gọi cô vào phòng làm việc của mình, vừa mở miệng đã khen cô hết lời.
Điều có thể làm cho trưởng phòng vui như vậy đương nhiên là câu trả lời từ phía công ty Khởi Hoa mà mọi người chờ đợi đã lâu. Bên đó nói họ rất hài lòng với bản kế hoạch mới nhất, tiếp theo là có thể bắt đầu bàn đến nội dung hợp tác cụ thể và còn đặc biệt yêu cầu Tiểu Quân tham gia vào toàn bộ dự án này.
Đương nhiên, Tiểu Quân nghe xong cũng rất vui nhưng trưởng phòng còn xúc động hơn cả cô. Khi khen cô, ông ta còn nắm lấy tay cô. Tiểu Quân vội tránh nhưng không kịp đã bị ông ta nắm chặt lấy tay. May mà cô phản ứng nhanh nên đã kịp thời rút tay ra chỉ vào chiếc máy fax trên bàn giả vờ kinh ngạc:
-Họ đã gửi hợp đồng đến rồi cơ à? Công ty Khởi Hoa làm việc nhanh thật! Trưởng phòng cho tôi mượn về xem một lát nhé.
Cô không ghét Khởi Trung nhưng để có cảm tình với một người là chuyện không dễ, không chỉ tinh thần quyết định tất cả mà cơ thể cũng có thể nói cho bạn biết cảm giác chân thực nhất. Bị một người hấp dẫn, muốn nương tựa người đó, nhìn thấy anh là tim đập nhanh hơn, tưởng tượng ra sự tiếp xúc da thịt với anh, rồi cảm thấy hơi run rẩy. Chí Hào đã từng đem đến cho cô những cảm giác này nhưng Khởi Trung thì …không.
Cô thở dài, cúi đầu xóa những dòng chữ vừa soạn ra, rồi lại cẩn thận soạn từng chữ, cuối cùng chỉ gửi lại một tin nhắn hết sức khách sáo, khách sáo một cách rõ ràng như thể nhắc nhở đối phương giữ khoảng cách.
Cô nhắn lại là: “Vâng. Anh thích là tôi thấy vui rồi. Lần sau mọi người cùng đi nhé. Đông người sẽ vui hơn nhiều”.
Soạn xong tin nhắn và gửi đi, cô bỗng không muốn xem lại điện thoại của mình nữa. Cô nhét nó vào trong ngăn kéo rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng bên ngoài thật đẹp, rực rỡ xuyên qua kính vào phòng, làm đôi mắt cô long lanh. Bỗng nhiên, cô nhớ tới