Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tôi Yêu Lucifer

Tôi Yêu Lucifer

Tác giả: Hồ Điệp Seba

Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015

Lượt xem: 134843

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/843 lượt.

n iêu dấu của nòng tao không a?” Xảo Tư bỡn cợt nói.
Diễm Nhiên hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, đoạn rầu rĩ tiếp tục ăn cơm.
“Ta nói đại tiểu thư à, mày mặc có một bộ quần áo mà mặc đến giữa trưa là chuyện gì xảy ra a? Nghe thấy mày liên thanh kêu thảm thiết, tao thiếu chút nữa muốn gọi cảnh sát đó. Bạn trai mày ngược đãi mày sao? Mày nói thật ra nha.”
“Mày thật đúng là không có thiên phú a!” Xảo Tư kêu lên, “Yêu đương với đối tượng tình một đêm? Tên kia lại còn là học sinh của mày? Mày ngay cả làm người xấu cũng không có tài, còn có thể làm được gì a? Ngốc!”
“Đó là tao nhất thời hồ đồ, chứ không muốn làm người xấu…” Cô càng nói càng nhỏ giọng.
“Đồ ngốc! Được tao bồi dưỡng lâu như vậy, còn không biết cái lợi của người xấu?! Uổng công tao làm ‘bạn gái’ mày rồi!” Xảo Tư cực kỳ tức giận.
“Mày cũng không phải thực sự là ‘bạn gái’ tao!” Diễm Nhiên thất lễ kêu lên, “Đó là trước kia người ta nói bậy bạ thôi!”
Thành tích quá nổi trội xuất sắc, cũng sẽ đưa tới ghen tị vô hình, cô cùng Xảo Tư ngủ chung phòng nhiều năm, đêm trước ngày luận văn tiến sĩ sắp được thông qua, bị người gởi một lá thư nặc danh đến cho giáo viên hướng dẫn, vu cáo cô và Xảo Tư là đồng tính luyến ái.
Về sau, lá thư nặc danh kia còn được gởi tới khắp nơi, gần như là email của người nào cũng có một lá, huyên náo một hồi phong phong vũ vũ. Xảo Tư nổi giận in lá thư đó ra, xông thẳng vào văn phòng của giáo sư hướng dẫn, đập lên bàn khiến cho mọi người không khỏi liếc mắt, cũng bởi chỉ vì giáo sư hướng dẫn có hơi chút “quan tâm” về vấn đề này.
“Em và Diễm Nhiên có phải đồng tính luyến ái hay không, liên quan cái rắm gì đến luận văn tiến sĩ của bạn ấy?” Xảo Tư nổi trận lôi đình, “Đúng đó! Em là bạn gái của bạn ấy, thì sao? Hay là các thầy cô tự nhận mình lòng dạ rộng rãi, kiến thức cao rộng kỳ thị cộng đồng thiểu số chúng em?”
Một tràng lửa giận này của Xảo Tư vừa phát tác, đã làm cho người ta cười cợt rất nhiều năm.
“Làm bạn gái mày thì có gì tệ.” Xảo Tư cười nói, “Mày cư xử tốt, lại săn sóc phải nói là mọi mặt, so với đám đàn ông còn tốt hơn. Đợi tao ghét đàn ông rồi, sẽ đến làm bạn gái mày.”
“Mày bớt điên cho tao nhờ đi?” Diễm Nhiên vừa tức giận vừa buồn cười, “Tao mới thèm vào loại bạn gái như mày.”
Chọc nhau một hồi, Xảo Tư chống cằm nhìn cô, “Sau này tính sao? Diễm Nhiên đáng thương, mày đối với đàn ông luôn rất nghiêm túc. Hiện tại mày tính làm sao bây giờ? Mày đã rơi vào tay giặc, không đến Đông Đại nữa sao?”
“Mày thấy tao có nên tin tưởng hắn không?” Cô rũ mi mắt xuống, vô ý thức đùa nghịch tấm khăn trải bàn.
“Còn phải xem lòng tin tưởng của mày dựng nên ở nơi nào.” Xảo Tư trả lời, “Mày hẳn cũng nhìn ra được, tao và hắn rất giống nhau, nếu mày yêu cầu trung trinh trên tinh thần, hẳn là không thành vấn đề. Nếu mày yêu cầu trung trinh về thân thể… Tao không trả lời vấn đề này.”
Đáp án của Xảo Tư, đánh trúng vào nỗi khổ riêng trong đáy lòng Diễm Nhiên. Lần đầu tiên bọn họ cãi nhau sau khi chính thức yêu nhau, chính là vì Sùng Hoa an ủi bạn gái chia tay, mà mất tích mấy giờ liền. Trong lòng cô biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng không trực tiếp trả lời chất vấn của cô, chỉ không ngừng nhấn mạnh hắn yêu cô cỡ nào.
Ái cùng dục, ranh giới rốt cuộc ở chỗ nào?
Làm sao hắn có thể một mặt nói yêu cô, lại không mang theo chút tình yêu mà đi ôm ấp người con gái khác?
Sau trận tranh cãi ầm ĩ kia, Sùng Hoa luôn miệng nói sẽ không tái phạm nữa, nhưng trong lòng cô đã hằn sâu một bóng ma.
“… Tao vẫn muốn đi Đông Đại.” Diễm Nhiên nặng nề thở dài, “Cách xa một chút cũng tốt, ít nhất tao sẽ không biết được gì.”
“Mày căn bản là trốn tránh!” Xảo Tư quan sát cô một lát, “Không thể nào? Mày thực sự đã yêu thảm hắn?”
Ánh mắt chăm chú nhìn một điểm xa xăm nào đó, Diễm Nhiên biết bản thân mình đã hãm vào sâu. Bởi vì yêu… cho nên muốn trốn, cô chỉ hy vọng, cũng chỉ muốn tin tưởng Sùng Hoa sẽ chỉ yêu mỗi mình cô.
Mặc kệ trong lòng Sùng Hoa ôm ai, cũng chỉ yêu mỗi mình cô.
“Đúng vậy, tao thảm.” Cô thì thào tự nói, “Tao thực sự thảm.”
Xảo Tư đồng tình vỗ vỗ mu bàn tay cô, có chút lo lắng cho đứa bạn vẫn luôn không hiểu rõ nhân gian đầy trò đùa này.
Cậu trai trẻ kia có một đôi mắt đào hoa giống mình, biểu tình nhìn cô cũng rất đặc biệt. Ánh mắt kia, cô rất rõ ràng.
Hy vọng sẽ không như cô nghĩ… đứa bạn tốt đáng thương này của cô đã trải qua biết bao đau khổ, cô thật sự không đành lòng.
***
Hy vọng của Xảo Tư rơi vào khoảng không.
Nhận được điện thoại của Sùng Hoa, tâm tình của cô rơi tận xuống đáy cốc, cảm thấy khổ sở không thôi cho bạn tốt.
“Sao cậu biết sốt điện thoại của tôi?” Cô bất động thanh sắc khẽ cười, “Diễm Nhiên cho? Tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Tìm cô là nhất định phải có chuyện sao?” đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói từ tính, mị hoặc: “Có tên của cô, nơi dạy, muốn biết được số điện thoại, cũng không cần cho Diễm Nhiên biết.”
“Tại sao Diễm Nhiên không thể biết?”
“Bởi vì cô và tôi giống nhau, đều quý mến Diễm Nhiên, không muốn cô ấy bị