
Tác giả: Hồ Điệp Seba
Ngày cập nhật: 03:04 22/12/2015
Lượt xem: 134766
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/766 lượt.
Làm vậy… có thể ngăn cản chiến tranh, nếu chàng nhất định phải giữ ta lại…”
“Ta không bằng cả sinh linh tam giới sao?” Ma vương ánh mắt âm trầm, “So với nàng, sinh linh của tam giới đối với ta mà nói không là gì cả.”
Im lặng hồi lâu, Duệ Trí xót xa mở miệng, “… Ta chung quy không thuộc về nơi này.”
“Không cho phép nàng đi!” Ma vương thanh âm lãnh khốc lên, “Tiễn khách! Ta và Duệ Trí còn có chuyện phải nói, mời các ngươi về cho.”
Sí thiên sứ kích động muốn tiến lên, lại bị Duệ Trí ngăn lại, “Trở về nói cho Thiên phụ, Duệ Trí sẽ trở về tạ lỗi với Người.”
Tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại hai người họ.
***
Chuyện gì xảy ra sau đó, không ai biết.
Duệ Trí vẫn rời đi, để lại con trai cho Ma vương. Ma vương mất đi Duệ Trí, càng trở nên tàn bạo vô tình hơn, ngắn ngủi vài ngày đã bình ổn phản loạn ở các nơi. Màn khói dày đặc sau khi công thành, một năm sau vẫn còn thấy được.
Ma vương nín thinh tuyệt không hề nhắc tới Duệ Trí, sau khi vương tử lớn lên, vẫn luôn không biết mẹ đẻ của mình là ai.
Vương tử tóc đen mắt đen này, có tấm lòng lương thiện của mẹ hắn, lúc nào cũng đối nghịch với Ma vương.
Giáng hắn xuống trần gian không bao lâu, Ma vương liền hối hận. Đứa bé kia… là món quà duy nhất mà Duệ Trí để lại cho ta a.
Năm tháng vội vã, Ma vương trường sinh bất lão vẫn xinh đẹp như trước, nhưng trái tim đã dần già nua. (yếu lòng)
Gặp lại trong chốn nhân gian xô bồ, hắn biết, Duệ Trí sẽ giữ đúng lời ước định giữa họ, không trở về thiên giới, chờ đợi ở nhân giới yên lặng thủ hộ.
Ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không biết Duệ Trí có hay không cũng đang ngắm nhìn ánh trăng?
Mặt trăng ảm đạm không trả lời. Nhưng, mơ hồ nghe thấy tiếng ca của Duệ Trí, theo từ đầu bên kia ánh trăng truyền đến, tràn ngập bi thương.
Bất tử là một loại khổ hình tàn nhẫn, vô biên vô hạn.
“Nàng hãy đến tìm ta đi, nàng luôn biết đường mà.” Hắn thì thào, “Hết thảy trong vũ trụ vạn vật đều không thể hơn nàng, ta nguyện buông tha cho bất tử…”
Ánh trăng dập dờn, không ai trả lời.
***
Cô ngày ngày đêm đêm cầu nguyện, chưa bao giờ cho chính bản thân mình. Ẩn giấu sau lớp ngụy trang của một lão già nua, cô cầu nguyện cho Ma vương hạnh phúc, cầu nguyện cho hắn được bình an.
Vùi mặt trong lòng bàn tay, cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Bất tử là một loại khổ hình tàn nhẫn, vô biên vô hạn.
“Ta rất muốn trở lại bên chàng…” Cô thì thào, “Vì hòa bình tam giới, hãy tha thứ cho ta, xin hãy tha thứ cho ta…”
Ánh trăng chiếu rọi trên mặt nước, vì giọt lệ màu bạc mà gợn sóng dập dờn, nhưng vẫn im lặng không nói gì như xưa…
Không ai trả lời, không một tiếng hồi đáp.
Hoàn