
Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 1341787
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1787 lượt.
Lần Đầu Gặp Gỡ
Lần đầu gặp em,
Em giống như một con bướm trắng đang nhẹ nhàng nhảy múa,
Bay vào tim anh,
Anh không sức ngăn cản.
Để ăn mừng sinh nhật mười tám tuổi của em trai, Sở Mạnh từ chối xã giao về nhà. Vừa rồi luôn ở phòng khách ứng phó những bạn bè thương giới kia, xã giao như vậy làm cho anh thấy rất mệt mỏi, muốn đến vườn hoa nghỉ ngơi một chút, lại ngoài ý muốn gặp một tiên tử đang múa. Dáng vẻ đáng yêu với đôi chân trần trên mặt đất xoay tròn của cô, làm cho tim anh lặng lẽ mở ra.
"A!" Trên cỏ có một chỗ không bằng phẳng, khiến thân thể Quan Ngưng Lộ đang nhanh nhẹn nhảy múa nghiêng người, mắt thấy sẽ bị ngã trên mặt đất, một đôi bàn tay mạnh mẽ kịp thời ôm hông cô.
Quan Ngưng Lộ thấy khuôn mặt một người đàn ông tuấn mỹ mà trưởng thành, tóc chỉnh tề xếp gọn sau gáy, một đôi mắt đang nhìn cô không chớp, Quan Ngưng Lộ nhìn lại, quên mất mình đang trong ngực một người đàn ông xa lạ.
"Cô bé, nhìn đã chưa?" Trong giọng nói mang theo trêu tức. Sau khi nhìn rõ gương mặt cô, Sở Mạnh đã biết, một cô gái xinh đẹp như vậy đối với anh mà nói là có hơi nhỏ một chút, nhìn cô thì cũng mười mấy tuổi mà thôi? Chênh lệch với anh quá nhiều, nhưng, vẻ đẹp đáng yêu của cô không hiểu sao lại hấp dẫn anh hơn những mỹ nữ anh đã nhìn quen mắt.
"Anh là ai? Buông tôi ra." Cho đến hơi thở nam tính bức người của anh phả trên mặt, Quan Ngưng Lộ mới phát hiện ra mình cùng một người đàn ông xa lạ dựa vào rất gần, gần đến thân thể cô cảm giác được thân thể cường tráng của anh ta đang gắt gao đè ép cô.
“Tôi không buông." Sở Mạnh thấy bộ dáng cô đáng yêu không nhịn được muốn trêu chọc cô. Bàn tay nâng cằm cô lên, ép buộc cô nhìn thẳng anh.
"Anh còn không buông, tôi sẽ la lên." Quan Ngưng Lộ bắt đầu có chút hoảng loạn, người đàn ông to gan này dám ở trên địa bàn của chủ nhân lớn lối như vậy. Nếu cô gọi Sở Khương ra, anh ta có sợ hay không?
"Cô dám, cô cứ thử xem!" Sở Mạnh cho cô là một cô bé nhát gan nhu nhược. Cho nên anh bạo gan bắt nạt cô. Anh chính là muốn nhìn dáng vẻ tức giận của cô.
Gương mặt cười như không cười của anh xem ra rất dọa người, đặc biệt là trong mắt anh có chút tự phụ, bảo Quan Ngưng Lộ làm sao không tức giận, tại sao lại có thể có người đàn ông như thế? Quá ghê tởm! Cô mở miệng đang muốn la, nhưng tên đàn ông đáng giận này càng cậy mạnh, không nói hai lời, ngón tay nắm cằm cô, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào, cúi người xuống, che lại đôi môi đỏ mọng của cô.
"Ưm. . . . . ." Quan Ngưng Lộ không ngờ tới anh ta sẽ hành động như vậy, hoảng sợ quên đi phản kháng. Cho đến khi đầu lười bá đạo hướng răng cô dò xét, lúc cô không chịu há miệng, bàn tay của anh ta ở bên eo cô đi tới trước ngực, bao lại trọn khuôn ngực đầy đặn . . . "Không được. . . . . ." Chưa từng bị ai cợt nhả qua như thế, Quan Ngưng Lộ quay mặt lên tiếng muốn ngăn lại sự vô lễ của hắn, lại bị anh ta bắt lấy cơ hội đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng cô.
"Bốp" một tiếng, tiếng bạt tai vang lên trong vườn hoa, đánh vỡ sự yên tĩnh ban đêm, nhưng cũng làm Sở Mạnh chợt biến sắc, bắt cổ tay của cô, sức quá nặng khiến cô đau đến nước mắt tuôn ra lại không dám nói một tiếng. "Cô biết tát đàn ông sẽ có hậu quả gì không?" Sắc mặt âm trầm kia khiến Quan Ngưng Lộ sợ, quên mất mình mới vừa bị người khác khinh bạc. Mắt thấy môi hắn lại rơi xuống, Quan Ngưng Lộ hô to lên.
"Anh buông tôi ra. Tôi là bạn gái của Sở Khương. Anh không thể làm như vậy!"
Cô ấy nói gì? Cô là bạn gái của em trai hắn? Sở Khương chưa từng đề cập với người nhà chuyện có bạn gái. Cô bé này là đem tên tuổi em trai ra hù dọa hắn sao? Sở Mạnh anh cũng không phải là người dễ bị hù dọa.
"Lần sau tìm lý do tốt hơn đi cô bé. Tôi là anh hai của Sở Khương, nó chưa bao giờ nói qua với tôi chuyện nó có bạn gái." Trong mắt cô Sở Mạnh nhìn ra được kinh ngạc cùng không thể tin.
Người đàn ông cợt nhã cô nói hắn là anh hai của Sở Khương? Anh ta chính là anh hai mà Sở Khương suốt ngày treo bên miệng sùng bái sao? Quan Ngưng Lộ lắc đầu không thể tin. Nhưng, mặt của anh ta với Sở Khương nhìn sao cũng tương tự, sao lại như vậy được?
Nhưng mà nét mặt cô trong mắt Sở Mạnh lại là vì tưởng rằng anh vạch trần cô, bất kể cô tìm lý do gì, đêm nay anh nhất định muốn cô. Ai bảo cô đáng chết lại hấp dẫn anh, khiến anh muốn không chú ý cô cũng không được.
Yên Tâm, Tôi Sẽ Không Xuống Tay Với Cô Nữa
Xoay người một cái, Sở Mạnh che cái miệng nhỏ của cô lại, kéo cô đang sửng sốt vào chỗ sâu trong vườn hoa, đem cô chống đỡ trên thân cây, cuồng loạn nhào đầu về phía trước mà hôn, một bàn tay nam tính kéo xuống quần lót trắng của cô ... ......
"Không được không được . . . . ." Quan Ngưng Lộ sợ hãi, người đàn ông này thật sự muốn cưỡng hiếp cô, ai tới cứu cô?
"Lộ Lộ. . . . . . Em đang ở đâu?"
Phía xa, truyền đến giọng nói lo lắng của Sở Khương. Sở Mạnh đang muốn kéo lễ phục của cô xuống phải dừng lại, cũng làm cho Quan Ngưng Lộ có cơ h