XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Tổng Giám Đốc Ác Ma Quá Yêu Vợ

Tác giả: Thịnh Hạ Thái Vi

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 1341784

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1784 lượt.

ội thoát khỏi sự kiềm chế của anh, lảo đảo chạy về hướng phát ra tiếng.
Sở Mạnh ở bên cạnh nhìn, trong lòng lại đố kị! Nghĩ đến vừa rồi thân thể nhỏ nhắn của cô còn dán chặt trong lòng anh, cái miệng nhỏ ngọt ngào kia làm anh muốn nếm thêm lần nữa. Nhưng bây giờ cô tránh anh như rắn rết, ngay cả nhìn anh một cái cũng không chịu, điều đó làm anh vô cùng tức giận. Bạn gái của em trai? Anh vậy mà lại có suy nghĩ không nên có với bạn gái của em trai. Sở Mạnh, mày điên rồi. Đúng vậy, Sở Mạnh cảm giác mình sắp điên rồi.
“Em tự về được rồi. Thật xin lỗi, Sở Khương.” Quan Ngưng Lộ cảm giác được ánh mắt sắc bén từ một người đàn ông khác, người đàn ông kiêu ngạo như vậy làm cho cô muốn tránh anh càng xa càng tốt. 
“Nhưng anh không yên tâm.” Sở Khương trong lòng cực kỳ mâu thuẫn. Buổi tiệc hôm nay là ba vì anh mà tổ chức, mình chưa cắt xong bánh kem đã chạy lấy người, ông nhất định sẽ tức giận, nhưng Lộ Lộ như vậy lại làm cho anh không thể yên tâm.
“Sở Khương, đã đến giờ rồi, đi vào nhanh một chút, lát nữa ba tìm không được em sợ là sẽ tức giận. Về phần cô ấy, anh giúp em đưa về.” Những lời Sở Mạnh nói rất có lý, khiến Sở Khương không tìm được lý do phản bác. Mà anh là anh hai của anh, người anh mà anh vẫn luôn sùng bái, cho nên, anh nên tin tưởng anh hai mới đúng.
“Lộ Lộ, để anh hai đưa em về trước được không?” Sở Khương nhẹ giọng nói với bạn gái, nhưng sau khi cô nghe anh nói những lời này xong thì càng thêm dùng sức nắm chặt tay anh. Thân thể cũng khẽ run.
“Không cần, Sở Khương.”
“Không sao đâu, anh hai là người nhà, sẽ không xúc phạm đến em. Anh thật sự là không đi được.”
“Vậy em tự về được rồi.”
“Không được, đã trễ vậy rồi để em về một mình không an toàn, anh không yên tâm.”
“Vậy anh bảo tài xế đưa em về có được không?”
“Tài xế đưa làm sao yên tâm bằng anh hai. Lộ Lộ, anh hai anh mặc dù luôn nghiêm mặt, nhưng anh ấy không xấu.”
Vợ chồng son vẫn còn đang tranh chấp, Sở Mạnh không biết từ lúc nào đã lái xe tới.
“Lên xe, tôi đưa cô về.” Khẩu khí Sở Mạnh cực kỳ lạnh nhát. Đúng vậy, anh nên lạnh nhạt. Dù mình động lòng như thế nào cô ấy vẫn là bạn gái của em trai mình.
“Được rồi, Lộ Lộ. Để anh hai đưa em về đi! Anh đi vào cắt bánh kem trước.” Từ bức tường thủy tinh trong suốt, Sở Khương đã thấy người giúp việc đẩy bánh kem khổng lồ đi ra. Anh phải lập tức đi vào. Sau khi nói dứt lời, Sở Khương buông thân thể Quan Ngưng Lộ ra rồi nhanh chóng rời đi. Đúng vậy, anh tin tưởng anh hai mình.
“Tôi nói lại lần nữa, lên xe!” Thấy sợ hãi trong mắt cô, cơn giận trong lòng Sở Mạnh vẫn không hạ xuống được, anh đáng sợ như vậy sao?
“Tôi không muốn ngồi xe của anh!” Ban đêm vắng vẻ khiến nỗi sợ hãi của Quang Ngưng Lộ đối với anh càng tăng thêm. Xoay người đi lướt qua xe anh, cô mới không muốn tới gần anh ta thêm một bước, thà đi bộ về còn hơn. 
“Tôi bảo cô lên xe! Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy với cô nữa. Cô là bạn gái của Sở Khương không phải sao? Tôi sẽ không có hứng thú đối với thiếu nữ vị thành niên, bằng vóc người cứng nhắc của cô tôi cũng nhìn thấy chướng mắt. Mới vừa rồi chỉ là dọa cô một chút thôi! Thật không nghĩ tới em trai tôi sẽ thích loại người cứng nhắc, lại nhát gan như chuột như cô.”
Sở Mạnh xuống xe, sãi bước đi về phía cô, kéo tay cô, nói lời trái lương tâm. Nếu như nhất định phải nói như vậy cô mới bằng lòng để anh đưa cô về.
“Anh …….” Quan Ngưng Lộ bị lời nói của anh làm cho tức giận, muốn giơ tay lên tát vào khuôn mặt tuấn tú nhưng lại nói lời cay nghiệt giống ác quỷ như anh. Dọa cô một chút? Thiếu chút nữa cưỡng bức cô lại nói chỉ dọa cô một chút mà thôi sao? Nếu như lúc nãy không phải Sở Khương đi ra, anh ta nhất định sẽ không dừng tay? Anh ta sao có thể nói những lời như vậy, người này tính cách sao lại tầm thường đến thế chứ? Sở Khương sao lại có loại anh hai như vậy?
“Tôi cảnh cáo cô lần nữa, đừng mơ tưởng động thủ với đàn ông.” Giơ lên bàn tay bị anh nắm chặt, bàn tay mảnh khảnh đã có chút bầm tím. Có thể nghĩ dùng sức bao nhiêu, một cô gái yếu đuối như cô, vai không thể gánh, tay không thể xách, làm sao thắng được anh? Một người đàn ông lớn hơn cô mười tuổi có thể xưng là người trưởng thành. 
Quan Ngưng Lộ vừa sợ hãi lại vừa không tình nguyện, cuối cùng cũng chỉ có thể bị anh dùng sức nhét vào trong xe, chạy như điên mà đi. (Ling: một tiếng cũng anh hai hai tiếng cũng anh hai. Sau này nhìn cũng không thèm nhìn mặt nữa ah. Thật đúng vì tình có thể quên đi tình thân).






Lướt Qua Nhau Đã Là Ngàn Dặm
Ba năm sau. 
Quan Ngưng Lộ 20 tuổi ôm cuốn sách dày đi trên con đường mòn trong trường. Vóc người mảnh khảnh mềm mại hợp với khuôn mặt xinh đẹp, một mái tóc dài thả sau lưng, cô đi trên sân trường như vậy thỉnh thoảng có nam sinh đi qua lén quay đầu lại nhìn cô.
Cô mới vừa lên đại học năm nhất thì bài tập không tính là nhiều, tan học rất sớm nhưng cô không muốn về nhà. Gần đây trong nhà cũng chẳng bình yên, ba thường xuyên về nhà rất trễ, có lúc thậ