
Tác giả: Tân Hủy
Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015
Lượt xem: 134614
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/614 lượt.
mình, lập tức chạy nhanh đến giật con dao sắc nhọn trong tay cô ra: “ Tiểu thư, cô cầm dao thái rau làm gì vậy? ”
“ Ách…” Ái Thanh sững sờ, lắp bắp giải thích: “Cháu.. muốn thử nấu ăn!”
“ Nấu ăn?” Người phụ nữ mập mạp này không phải ai khác chính là quản gia trong nhà họ Tô- dì Quế, đã làm việc hơn ba mươi năm tại đây. “ Cô muốn ăn gì thì phân phó đầu bếp làm là được rồi!”
Cô là bảo bối được nâng niu cưng chiều ở Tô gia, cần gì chỉ cần nói một tiếng, tự nhiên sẽ có người thỏa mãn tất cả mọi yêu cầu của cô.
Từ nhỏ tiểu thư không hề bước vào phòng bếp nửa bước, sao tự nhiên bây giờ lại cầm dao thái rau nói muốn nấu ăn? Thật sự quá khác thường.
Sau hai giờ, cô thu hoạch được rất nhiều. Lần đầu tiên cô biết, hoàn thành một bàn thức ăn cần phải dùng đến nhiều đồ đến vậy, hao tốn nhiều tâm ý con người đến thế. Về sau cô nhất định sẽ phải cảm ơn chú Sương, đầu bếp trong nhà thật nhiều mới được.
Dì Quế lấy ra một hộp đựng đồ ăn bằng sơn mài thủ công rất tinh xảo, muốn sắp xếp những món ăn kia bỏ vào trong.
“ Dì Quế, việc này cháu làm được mà.” Ái Thanh không hy vọng chuyện gì cũng phiền người khác làm giúp, chút chuyện nhỏ đơn giản này cô tự tin mình có thể làm tốt.
Bởi không có gì nguy hiểm, dì Quế buông tay để cô tự mình phát huy sức sáng tạo, có thể vì người mình yêu mà nấu cơm rửa bát là một loại hạnh phúc đơn giản mà lại sâu sắc.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ nghiêm túc của cô, dì Quế không nhịn được mà suy nghĩ, thật sự muốn biết chàng trai lọt vào mắt xanh tiểu thư nhà mình có bộ dạng như thế nào, cá tính đặc biệt ra sao? Có điểm nào hơn người? Có thể khiến người chẳng bao giờ ngó ngàng đến những kẻ bám đuôi theo đuổi như tiểu thư phải nhọc công lấy lòng…
Chỉ là, cũng đã hai mươi tuổi, đây là cái tuổi yêu đương đẹp nhất của con gái.Từ tận đáy lòng, dì Quế mong một cô gái thiện lương như tiểu thư có thể tìm được hạnh phúc.
“ Hoàn thành!” Ái Thanh vui vẻ hoan hô, vẻ mặt như một đứa trẻ.
Cô đem đồ bỏ vào trong túi xách, rồi chạy nhanh trở về phòng ngủ thay quần áo, ăn mặc trang điểm một phen, giống như một luồng gió cuốn: “ Cháu đi ra ngoài đây!”
Ái Thanh điều khiển chiếc xe Benz, đây là món quà sinh nhật lần thứ mười tám cha tặng cho cô, chiếc xe chạy như bay lướt trên con đường tới tiệm hoa.
Bởi vì muốn nhanh chóng được gặp anh, muốn cho anh thưởng thức những món ăn cô đã toàn tâm toàn ý làm vẫn còn đang nóng hổi, không khỏi chạy nhanh hơn, kết quả đến tiệm hoa trước năm phút so với tính toán của cô.
Trước khi xuống xe, cô soi lại mình trong gương, cười đi cười lại, rồi yên lặng bất động một phút sau đó mới bước xuống xe, mang theo tâm trạng thấp thỏm bước vào tiệm hoa.
“ Hoan nghênh quý khách!” Giọng nói đặc biệt của Huyền Diệu Phong vang lên cùng một lúc với tiếng chuông ring ring trên cánh cửa.
“ Hello!” Ái Thanh dùng nụ cười rực rỡ che đi tâm trạng đang rất khẩn trương.
Trên thực tế thì anh đang rất xấu hổ. Đối mặt với cô, tim anh đập dồn dập nhanh hơn, lo sợ tình cảm của mình bị nhìn thấu, không còn cách nào khác anh chỉ có thể ngụy trang bằng khuôn mặt lạnh nhạt.
“ Tôi đặt ở trên bàn nhé!” Anh lạnh nhạt, cô cảm thấy thất vọng lại có chút tủi thân, nhưng không phải vì vậy mà cô chùn bước.
Huyền Diệu Phong bọc những bông hồng thành một bó hoa rất đẹp, tiếp theo lấy từ trong ngắn kéo một chiếc thiệp nhỏ, viết nhanh lên đó một dòng chữ nhỏ rồi bỏ vào trong bó hoa. “ Hoa hồng của cô!” Anh không dám nhìn thẳng vào cô, khuôn mặt xinh đẹp đó làm anh động lòng.
Từ người mình thích nhận những bông hồng tượng trưng cho tình yêu, giống như bọn họ đã là một đôi tình nhân thật sự. Ý nghĩ này khiến trái tim Ái Thanh rung động, mặt khẽ ửng đỏ lên: “ Cám ơn!”
“ Phải là tôi nói lời cám ơn mới đúng!” Huyền Diệu Phong khó có cơ hội chủ động, tiếp lời.
“ Ah?” Ái Thanh kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời phản ứng không kịp.
Anh gãi tai, rồi gãi đầu, muốn nói rõ: “ Cô vẫn hay mang đồ ăn tới, thế nhưng tôi lại chưa có lần nào nói lời cảm tạ!”
Mỗi lần đều là có khách nhân đến khiến anh luôn luôn vội vội vàng vàng, vẫn chưa nói được một tiếng cảm ơn nào với cô, điều này làm Huyền Diệu Phong thấy áy náy trong lòng.
Một câu này của anh khiến Ái Thanh cảm thấy công sức mình đã bỏ ra thật không lãng phí. Anh có đặt cô ở trong lòng, không phải là không có cảm giác nào với cô.
“ Không cần phải khách khí. Tôi chỉ sợ mình gây phiền nhiều cho anh!” Cô nói không phải là khách sáo mà thực sự là sợ. Sợ anh thấy cô quá tích cực lại sinh ra cảm giác chán ghét.
Lo lắng lại thêm lo lắng, cô không khắc chế được bản thân, muốn mình thật tốt đẹp trong mắt anh.
“ Làm sao có thể!” Huyền Diệu Phong cũng không hiểu suy nghĩ phức tạp của cô gái xinh đẹp này. “ Tôi luôn tò tò chờ đợi đó!”
Anh nói ra sự thật, nhưng rồi lại sợ hết hồn, trong lúc căng thẳng anh vô tình lại để lộ cảm xúc của chính mình.
Mỗi ngày, mỗi khi làm việc, anh không tự chủ được mà mong ngóng sự xuất hiện của cô, giống như lâu g