
Tác giả: Tân Hủy
Ngày cập nhật: 04:41 22/12/2015
Lượt xem: 134638
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/638 lượt.
đó.” Lý Yến Từ đột nhiên cảm thấy không hiểu sao đột nhiên anh lại thay đổi thái độ.
Gương mặt anh trầm ngâm, không nói gì.
Quan sát vẻ mặt của anh thay đổi, Lý Yến Từ chợt như hiểu ra cái gì.”Hai người. . . . . . Không ở cùng nhau sao?”
Nhớ tới năm đó,gặp bạn gái của anh ở sân bay,cô vẫn cảm giác có chuyện gì đó đã xảy ra.
“Tại sao em nhắc tới cô ta?” Bộ dạng của anh như không muốn nói đến chuyện này nhiều .”Cô ta với anh giờ đã không còn quan hệ gì nữa.”
“Này!Anh thật tuyệt tình.”Cô nguýt dài một cái, chăm chú nhìn anh.”Quả nhiên,đàn ông bộ dạng mà đẹp trai lại có tiền thì không có ai là tốt!” Cô căm giận phê bình.
“Nghe có vẻ như em cũng đã từng yêu thằng con trai như thế?” Huyền Diệu Phong chế giễu nói.
Lúc này đến phiên mặt cô dần biến sắc.
Không khí cuộc nói chuyện bỗng có chút lúng túng.
”Xin lỗi.” Anh nhận ra có điều gì đó không ổn liền xin lỗi.
“Không sao!Em đã không còn là con nha đầu ngốc hồi đó nữa.” Lý Yến Từ cười một tiếng,điều chỉnh lại tâm trạng rất nhanh.
Cả hai người đều cố ý gạt câu chuyện đang nói sang một bên, kết thúc đề tài tình cảm .
”Anh vẫn luôn nghĩ tới cách nào là tốt nhất để cảm ơn em .” Huyền Diệu Phong bày tỏ với giọng nói vô cùng thành khẩn,thật lòng .
Cô nhíu mày.
Anh lôi ví da ra, rút ra một tờ chi phiếu đã điền xong số tiền, đưa tới trước mặt cô.
”Làm gì vậy?” Lý Yến Từ bực mình.”Năm trăm vạn?”
“Năm đó nếu không phải em cho anh mượn ba trăm vạn,thì anh đã không có ngày hôm nay.” Anh lúc đó đã vô cùng cảm kích, phần ân tình này anh luôn ghi nhớ trong lòng, chưa bao giờ quên.
”Oa! Lợi nhuận thế này thì quả là lớn thật đấy.” Cô khoa trương kinh ngạc kêu lên.”Chỉ có điều em không thể nhận.”
Anh nghi ngờ nhìn cô chằm chằm.
“Bởi vì tiền không phải là của em!” Sau nhiều năm,rốt cuộc hôm nay cô đã có thể thẳng thắn giải thích.
Anh càng nghi hoặc hơn.
“Thế sau đó,anh không gặp lại bạn gái sao?” Mặt anh hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, cũng làm cho Lý Yến Từ cảm thấy hoang mang .
“Chuyện này thì có quan hệ gì với cô ta?” Huyền Diệu Phong rất không vui.
Cô chẳng thèm trả lời, dứt khoát nói rõ ràng chuyện năm năm trước ở sân bay gặp Ái Thanh ra sao,đem tất cả mọi chuyện đầu đuôi gốc ngọn nói cho anh biết.
“Cô ấy sau khi giao lại cho em,nói là không cần cho anh biết tiền là của cô ấy,cô ấy nói theo cá tính của anh,anh nhất định sẽ không nhận.” Lý Yến Từ nói xong,tình cảnh ngày hôm đó xuất hiện ở trong đầu cô vẫn như cũ, rõ ràng như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. . . . . .
Càng nghe,vẻ mặt Huyền Diệu Phong lại càng âm u,nghe xong, cả người ngây ra.
Cô ấy nói không sai,cho dù lúc đó anh rất cần tiền,nhưng nếu biết khoản tiền kia là của Ái Thanh ,thì cho dù nói gì anh cũng không thể nhận.
Nhưng nếu không phải nhờ khoản tiền kia,thì sẽ có Huyền Diệu Phong hôm nay sao?
“Chắc chắn vào lúc đó cô ấy đã rất đau lòng,rất đáng thương, nhất định là không nỡ lòng rời đi. . . . . .” Lý Yến Từ thuật lại tình cảnh lúc ấy, bởi vì bộ dáng của đối phương quá điềm đạm đáng yêu, cho nên cô có ấn tượng rất sâu.Vì cô cũng là một người đã trải qua tình yêu,nên rất hiểu đối phương khổ sở cùng bi thương đến nhường nào.Hai người yêu nhau lâu như thế,nhưng cuối cùng lại không thể cùng nhau chung sống.
Thế giới này có quá nhiều điều bất công, bản thân không thể tự quyết định, cuộc sống như thế, tình yêu cũng như thế.
Huyền Diệu Phong muốn nói gì đó, lại như bị nghẹn ở cổ họng, một nỗi chua xót chèn lên cổ họng.
“Hai người sau đó thật sự không có gặp mặt lại sao?” Lý Yến Từ không biết chuyện liền hỏi.
Cô hỏi,nhưng anh đã không còn tâm trí mà lắng nghe nữa.
Chỉ còn một dòng cảm xúc hỗn loạn : Lúc này đây,thật sự là đã xảy ra chuyện gì?
Sau khi hết giờ thăm người nhà, Tô Ái Thanh đi ra khỏi bệnh viện, lúc cô tới trời xanh mây trắng, giờ phút này phía chân trời đã một mảnh xám xịt báo hiệu một cơn mưa to sẽ nhanh chóng trút xuống. Xem tình hình này , mưa một khi rơi xuống sẽ không tạnh nhanh.
Thế nhưng hôm nay cô có hẹn phỏng vấn xin việc , nếu không nhanh lên thì sợ rằng sẽ trễ giờ hẹn mất. Công việc mà cô xin ứng tuyển chính là biên dịch sách xuất bản, đây cũng là công việc mà cô rất thích cũng như tin tưởng rằng mình có năng lực đảm đương được .
Sau một hồi do dự, cô lấy điện thoại di động ra định gọi tắc xi. Thế nhưng lấy ra rồi cô mới hốt hoảng phát hiện điện thoại di động đã hết pin từ đời nào rồi. Quả này xong rồi! Tô Ái Thanh trong lòng buồn bực , sốt ruột như có lửa đốt nên không phát hiện ra có một bóng dáng cao lớn đang từ từ tới gần mình.
“Em đang chờ người sao ?”
Giọng nói nam tính bất thình lình vang lên khiến cô giật mình, sợ run cả người. Khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi con ngươi tĩnh mịch đen nhánh, lòng của cô đột nhiên chấn động không dứt.
Huyền Diệu Phong đau lòng, than nhẹ một tiếng, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.”Em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi .”
Chân mày Tô Ái Thanh càng nhíu lại chặt