
Tác giả: Mạc Thần
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134412
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/412 lượt.
. . ." Vệ Tử Hiên vung lên quả đấm, đánh tới trước mặt Vệ Tử Câu thì ngừng lại, hận không thể xuống quyền, ánh mắt Vệ Tử Câu chợt lóe rồi biến mất.
Anh em bọn họ từ trước đến nay đều dùng vũ lực giải quyết vấn đề, nhưng hắn không muốn bị cười nhạo, nói hắn bắt nạt người mù, cho nên trong lòng không tình nguyện dừng lại quả đấm, buông tha cơ hội có thể đánh một quyền vào mũi hắn.
Hắn thật vất vả có cơ hội leo lên chức vị tổng giám đốc, tên mù này lại muốn chiếm lấy vị trí không buông, lại dám nhạo báng năng lực của hắn!
Hắn cũng là thích Sử Đan Kỳ từ nhỏ, bà nội lại cố tình thiên vị, không chỉ thiên vị một ít, mà là từ trước ra sau.
Nói gì vì để đạt được mục đích cho công bằng, để bọn họ hai người công bằng cạnh tranh vị trí tổng giám đốc, phần thưởng chính là Sử Đan Kỳ. Nhưng bà lại làm như không thấy, giao thực quyền chấp hành chức vị tổng giám đốc cho Vệ Tử Câu, giúp hắn trải tốt con đường làm tổng giám đốc, đây không phải thiên vị thì là cái gì?
Một kích của Vệ Tử Hiên khiến Sử Đan Kỳ sợ hết hồn, mà Sử Đan Ny lại giương mắt nhìn mặc cho chocolate hòa tan ở trong miệng nhỏ giọt xuống dọc theo khóe miệng.
"Đi ra ngoài." Vệ Tử Câu hạ lệnh trục khách lần nữa.
Sử Đan Kỳ ngồi bên cạnh Vệ Tử Câu, "Tử câu, anh phải tiếp tục ở trong bệnh việntiếp nhận trị liệu cùng kiểm tra, dù sao anh cũng không thấy được, anh nên ký đi!"
"Không ký!" Vệ Tử Câu tương đối kiên trì.
"Tốt, em không ký phải không, vậy thì không cần ký." Vệ Tử Hiên thu hồi hồ sơ, lại đem hồ sơ giống vậy đưa đến trên tay hắn."Phần này là văn kiện mở rộng Câu Lạc Bộ, toàn bộ ký đi!"
Hắn không tin một người mù có thể có nhiều khôn khéo.
Sử Đan Kỳ trơ mắt nhìn một màn này, lại không nói nửa câu, cô chỉ nhìn chăm chú vào bọn họ, màu sắc trong con ngươi trở nên mơ màng.
Vệ Tử Câu rốt cuộc ký tên của mình.
Vệ Tử Hiên khinh thường Vệ Tử Câu không nhìn thấy, tùy tiện nâng lên nụ cười chiến thắng ở trước mặt hắn.
"Em an tâm ở trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu, chuyện của công ty liền giao cho anh thôi."
"Tôi muốn anh mỗi ngày báo cáo tình huống trong công ty cho tôi biết." Vệ Tử Câu chỉ thị.
"Không cần, hiện tại tất cả là do anh làm chủ. Ha. . . . . . Ha. . . . . ." một tay Vệ Tử Hiên kéo Sử Đan Kỳ vào trong ngực, cười đi ra phòng bệnh.
Hắn bây giờ đã là tổng giám đốc, mắt Vệ Tử Câu lại mù, không ai có thể lấy đi chức vụ tổng giám đốc của hắn, Sử Đan Kỳ cũng vậy liền thuộc về hắn rồi!
"Vệ Tử Hiên, anh có ý gì?" Nghe tiếng cười của hắn dần xa, Vệ Tử Câu muốn đi ra ngoài đuổi theo, lại đụng cái ghế trật chân té.
Sử Đan Ny lại lần nữa phát huy tính thương người, đưa tay kéo hắn. "Tử Câu, cha tôi thường mắng tôi là heo, tôi cảm thấy anh cũng giống như tôi!"
"Tôi với cậu giống nhau? Ta cũng sẽ giống như cậu?" mắt mù rồi, liền bị đầu heo Sử Đan Ny bắt nạt! Vệ Tử Câu hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Mới vừa rồi phần văn kiện Tử Hiên đưa cho anh ký là giống nhau mà anh cũng không biết, anh không phải heo thì là cái gì?"
Văn kiện giống nhau?
"Vệ Tử Hiên, anh đứng lại đó cho tôi!" Vệ Tử Câu xông về phía trước, muốn đuổi theo Vệ Tử Hiên, lại trực tiếp đụng vào cửa.
Phịch một tiếng! Hắn ngã xuống đất ngất đi.
"Nói anh cũng giống heo như tôi mà không tin, không có mở cửa sao có thể chạy đi." Sử Đan Ny ôm lấy hắn ném lên trên giường, thở hồng hộc.
Sử Đan Ny còn vô cùng tinh tế, đắp kín chăn bông giúp Vệ Tử Câu, "Tử câu, tôi cũng muốn đi, hẹn gặp lại."
Vệ Tử Câu dĩ nhiên là không có đáp lại, hắn té xỉu.
Vệ Tử Hiên ôm Sử Đan Kỳ lên xe, vén một túm tóc quăn của cô đùa bỡn giữa các ngón tay, mặt hắn say mê nói: "Em cũng đồng ý nên để anh chấp hành chức vụ tổng giám đốc đúng không?"
Sử Đan Kỳ kéo tóc về, yêu kiều liếc hắn, "Tử Câu mắt bị mù có thể làm sao? Hắn phải mặc cho số phận, em cả đời cũng phải mặc cho số phận, xem hai anh em các anh ai có phúc lấy được em."
Vệ Tử Hiên lộ ra nụ cười quỷ quyệt trong mắt, "Xem ra thật đúng là tạo hóa trêu ngươi. Lấy tình huống bây giờ xem ra, anh nhất định sẽ là tổng giám đốc, cũng sẽ là chồng tương lai của em."
"Tổng giám đốc thân yêu, anh sẽ cưng chiều em, yêu em sao?" Khi còn bé hắn cái gì cũng nghe cô, không biết hiện tại như thế nào?
Vệ Tử Hiên nâng cằm cô lên, chậm rãi đến gần môi cô, "Em nói đi? Em không phải đã quên chuyện khi còn bé chuyện chứ, anh thế nào lại không thuận theo em."
Sử Đan Kỳ đẩy hắn ra, "Mười lăm năm không gặp, em làm sao biết?"
"Lòng của anh như cũ không thay đổi." Hắn rốt cuộc đặt lên môi cô.
Mở tập hồ sơ có con dấu của tập đoàn xây dựng Vệ thị, Lăng Tâm Ảnh theo thói quen liếc nhìn chữ ký của tổng giám đốc góc trái bên dưới.
Vệ Tử Câu, ân nhân cứu mạng ghi tạc trong lòng cô mười lăm năm.
Càng kỳ quái hơn chính là, cô đối với tên này giống như có tình cảm đặc biệt. Trong mắt cô, Vệ Tử Câu tự tay kí tên, để cho cô có cảm giác thỏa mãn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đủ tư cách thông qua cuộc thi kế toán viên cao cấp, sau đó bắt chước học tỷ đi làm tại trụ sở kế toán viên cao cấp.
Nói khéo cũng thật