
Tác giả: Mạnh Ny
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 134636
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/636 lượt.
n thấy cô, cô đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt anh. Anh khát khao cô, giống như hắc ám khát khao ánh mặt trời vậy. Cô có thể sống thẳng thắn mà nghiêm túc, nhiệt tình mà điên cuồng. Còn anh? Đến cả cười cũng là câu nệ. Cô muốn yêu liền yêu, mà anh đến lời yêu cũng không thể thốt thành lời.
Người là thương phẩm trong tay hắn, nên là mãi mãi xinh đẹp rạng rỡ- Amanda- một cô công chúa thần bí, chứ không nên là cô gái tiề tụy vì yêu, nên tỏa sáng, không nên lâm vào hắc ám tuyệt vọng.
Anh lặng lặng một mình, ngây người hồi lâu, cho đến kho ngoài cửa một mảnh tối đe mới bỗng nhiên đứng dậy như tỉnh ngộ điều gì.Muốn cuồng nhiệt thì để cho cô ấy cuồng nhiệt, cho đến khi bị thiêu đốt thành tro bụi chỉ còn lại tuyệt vọng đi! Bởi vì cô trẻ tuổi, cô dũng cảm. Mà dũng khí của cô, là thứ từ trước đến giờ anh vẫn mong muốn còn không kịp.
Một tháng, không biết Long ở đâu? Từ sau lần trước cãi vã, anh lại biến mất. Anh vốn là như vậy, không báo trước mà xuất hiện, rồi lúc muốn rời đi cũng không nói một tiếng.
Vậy mà hiện giờ, bằng trực giác, cô biết anh càng ngày càng cách xa cô.
“Bộ dáng kia một chút cũng không có sinh mệnh sức sống, so với chụp một con buos bê cũng không có gì khác nhau.” Jady tiếp lời: “Không cần đi châu Âu, tôi là muốn chuoj con người chân thật của cô.”
“Vậy anh tính chụp thế nào?”
“Tôi sẽ ở bên cạnh đi theo cô, rồi sẽ chọn góc độ, cô chỉ cần coi như tôi không tồn tại à được rồi.”
“Anh đang nói anh sẽ theo dõi tôi sao? Như paparazzi?” Cô không nhịn được mà cười hỏi.
Jady nghe vậy cười ha hả: “Căn bản là vẫn có khac biệt”
“Oh! Có gì khác nhau?”
“Tôi so với côn trùng to hơn rất nhiều, hơn nữa ăn cũng nhiều hơn nó.” Hắn ta ngiêm trang nói.
Amanda cười. Mấy ngày nay khó có khi được buông lỏng mà cười sảng khoái như vậy.
“Còn có, con sâu này thỉnh thoảng sẽ đột nhiên yêu cầu cô làm một vài động tác, cô phải phối hợp một chút nhé.”
“Nghe đến đó giống như một con côn trùng có hại.”
Hắn ta lại nở một nụ cười mê người: “Tin tưởng tôi, thân ái, tôi tuyệt đối sẽ là một con sâu có ích.”
Cô cũng hơi nâng cằm lên, có vẻ hài hước mà nghicjg ngợm đáp trả lại: “Tốt, vậy tôi cũng mỏi mắt chờ mong thôi, Trùng Trùng tiên sinh.” (TRùng: con sâu)
“Đừng động!” Hắn hô to một tiếng, nhanh chóng cầm máy ảnh lên, đén flash nháy liền hai cái. Cô ngạc nhiên mở tròn mắt.
“Biểu tình khi nãy của cô rất tốt.” hắn điều chỉnh ánh sáng một chút, hài lòng nhìn cô cười một tiếng: “Chúng ta nhất định sẽ hợp tác rất tốt.”
Một ngày hôm đó, Jady đi theo cô khắp nơi. Hắn gài hước chọc cười, thi thoảng khiến cô cười to. Thật lâu rồi, cô dã quên vui vẻ mà cười như vậy.
Cô thật sự là mệt muốn chết rồi.
Dưới ánh đèn màu vàng, khuôn mặt vẫn chưa được tẩy trang hết, trang sức cũng chưa tháo xuống, lông mày cau lại đầy mỏi mệt, thật sự làm lòng người sinh thương tiếc. Đã bao lâu, cũng không nhớ nữa, anh đã không được nhìn cô ngủ. Liếc mắt, trên bàn một mảnh hỗn loạn, còn có nửa chai rượu mạnh uống dở. Bắt đầu từ khi nào, cô cư nhiên lại biết uống rượu?
Đã rất lâu không thấy dáng ngủ không hề đề phòng này. Trước kia ở New York cô không thường trang điểm, luôn là mặt mộc cùng quần áo nhẹ nhàng. Trời vừa sáng cô sẽ rời giường đi chạy bộ, sau đó chuẩn bị, hì hì gọi anh tỉnh dậy. Cô luôn là tinh thàn mười phần, nhiệt lực tỏa ra tứ phía, anh cũng chưa từng nhìn thấy cô mỏi mệt như vậy.
Trong mơ, cô chau mày lại, đột nhiên thân thể cựa quậy, như nằm mơ, khẽ kêu: “Em sẽ hát xong…. Đợi em thêm một lát…Ưhm…..Không kịp rồi…..Đã không kịp ồi….Đừng đi…Anh đừng đi mà…”
“Amanda….Amanda…” Anh khẽ gọi cô.
Cô mở to mắt, trong đôi mắt vẫn là một mảnh mờ mịt, không phân rõ được đâu là mơ đâu là thực. Thế nào mà…Long…cô vẫn đang đuổi theo anh, mà anh đã ở ngay trước mắt rồi?
“Tỉnh đi! Em gặp ác mộng rồi.”
“Sao anh lại tới đây?” Cô vần không thể tin, đã hơn hai tháng không thấy anh.
“Tôi đi Nhật, hôm nay mới về.”
Cô một thoáng liền tỉnh hẳn, bây giờ là hai giờ sáng: “Em đi tắm.”
Trong không khí nóng ẩm trong phoàng tắm, cô tẩy sạch lớp trang điểm cùng một thân mệt mỏi. Khi cô đi ra, tinh thần đã vô cùng sảng khoái.
Anh đang ngồi trên sofa hút thuốc. Cô đi đến, tự nhiên đưa tay ra: “Cho em một điếu.”
Anh không đồng ý, nhướn mày: “Em bắt đầu từ khi nào thì hút thuốc lá?”
“Đã sớm hút rồi, chỉ là anh không thích, cho nên không hút trước mặt anh thôi.”
“Vậy tại sao hiện tại lại hút trước mặt tôi?”
“Không cần thiết giấu nữa.”
Cô cầm điếu thuốc, đến gần điều thuốc của anh để châm lửa. Nhìn khói dâng lên, hai đôi mắt nhìn thẳng nhau, nhưng…trên đời, không ai có thể hiểu rõ đối phương nữa rồi.
“Em biết hút thuốc biết uống rượu, còn biết gì nữa?”
“Nếu như có thuốc có thể khiến em thả lỏng, thì em sẽ dùng.” Cô nói tùy tiện.
Sắc mặt anh trầm xuống, thanh âm căng thẳng: “Em dùng “thuốc”?”
“Em ăn một đống vitamin, còn có thuốc gì gì nữa.”
“Đáng chết! Em có động đến ma túy không?”
Cô khó tin nhìn canh chằm chằm: “Không! Em sẽ không động đến loại thuốc đó.”
Anh nắm cằ