
Tác giả: Mạnh Ny
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 134677
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/677 lượt.
rời
Em nguyện trở thành mặt trời của anh
Anh nói với em, thế giới thật u ám
Em nguyện làm một ngọn đèn nhỏ, soi sáng đường anh đi
Anh nói với em, trên đời không có tình yêu
Em khóc, khóc bao đêm
Chẳng lẽ tình yêu của chúng ta chỉ là bi kịch
Ta chỉ có thể là người qua đường lướt qua nhau sao
Chỉ mong trong tim anh có một góc nhỏ
Lưu lại nụ cười của em
--
Cô hát, hát, mấy lần nghẹn ngào tưởng như không hát nổi, trong tiếng ca mang theo tiếng khóc. Cô cố nén, hít sâu một hơi hát cho xong câu cuối cùng.
--
Không yêu em, cũng …….không sao………
--
Tiếng hát của cô làm người nghe cảm thấy thương cảm, mọi người cũng hát theo.
--
Anh nói, em là một đám mây thích khóc
Lo lắng đầy trời cũng vì anh
--
Amanda rốt cuộc khóc lện, mọi người cho rằng cô quá nhập tâm vào ca khúc.
Bên dưới lại vang lên tiếng hô “Amanda chúng tôi yêu cô”.
“Amanda, đừng khóc.”
“Amanda, chúng tôi mãi mãi ủng hộ cô.”
Tiếng hoan hô như sấm động, vạn người cùng hát, vạn người cùng múa, vạn người cùng khóc, tiếng còi trật tự, hòa cùng tiếng khóc, tiếng la hét.
--
Anh nói với em, trên đời không có mặt trời
Em nguyện trở thành mặt trời của anh
Anh nói với em, thế giới thật u ám
Em nguyện làm một ngọn đèn nhỏ, soi sáng đường anh đi
Anh nói với em, trên đời không có tình yêu
Em khóc, khóc bao đêm
--
Một đêm này đã thành truyền kỳ trong giới giải trí. Sáng lập ra một lịch sử mới, rung động tâm linh, lan truyền khắp cả nước. Một đêm này khắc sâu vào lòng người hâm mộ, cho đến nhiều năm sau, cái tên Amanda này vẫn là một truyền kỳ, vẫn tồn tại. Về sau, cũng sẽ không bao giờ có một Amanda thứ hai nào như vậy.
Hôm sau, Amanda mất tích, hoàn toàn biến mất! Giới giải trí hỗn loạn, hàng vạn fan hâm mộ tụ tập trước cửa tập đoàn Long Thị, khắp nơi là lời kêu gọi cô trở về, một làn sóng lan truyền trên mạng, TV, báo chí…
Ngày qua ngày, một tháng, hai tháng, một năm……. Hai năm, hai năm…….
Mọi người tuyệt vọng, Amanda giống như sao băng lóe sáng rồi chợt tắt, nhanh chóng biến mất vào trời đêm.
Chỉ có một phong thư lẳng lặng nằm trên bàn, bút tích hỗn loạn giống như tâm tình của chủ nhân.
Long:
Lâu nay, em luôn mơ cùng một giấc mơ, trong mơ, chỉ có một mình em đứng ở một nơi rất cao, bên tai là tiếng gió rít gào, dưới chân là vực sâu vạn trượng. Có mấy lần, em dường như sắp bị gió thổi ngã, không thể đứng thẳng người được. Đáng sợ hơn là, em nghe từ đáy vực truyền đến : “Nhảy xuống đi! Nhảy xuống đi!”
Thanh âm kia làm em sợ hãi, em liền gọi to tên anh, thanh âm vang vọng lại, anh đang ở một nơi cách em rất xa, rất xa. Anh không kêu em tới, cũng không chịu đến chỗ em. Trong mộng em vẫn cứ khóc, khóc mãi, nhưng anh vẫn cứ đi xa mãi, rốt cuộc biến mất hẳn.
Giấc mộng này cứ lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhiều đến nỗi em cứ nghĩ nó là sự thật. Chín năm rồi, em rốt cuộc nên tỉnh lại, cũng đã quyết định phải tỉnh lại; mà anh cũng đã không cho phép em tiếp tục mơ nữa rồi.
Em quá mệt mỏi rồi. Cho nên, em quyết định không làm Amanda nữa, quyết định không chạy theo anh nữa. Anh đã thắng, em thua, thua triệt để.
Anh còn nhớ câu chuyện xưa mà em đã kể không? Câu chuyện về nàng công chúa đó? Em cũng có thể vì anh mà làm như cô ấy, chỉ anh mở ra cánh cửa có mỹ nhân; cho dù không cam lòng, nhưng em lại không nhẫn tâm nhìn anh bị sư tử đói ăn thịt.
Xin lỗi, hôn lễ của anh em không thể tới. Em đi đây, em rốt cuộc có thể không cần lo lắng tin tức truyền thông, có thể tự do phát biểu rồi. Thật xin lỗi, em không đủ dũng cảm.
Cứ nghĩ đến việc không cần đeo trên lưng gánh nặng vô hình đó nữa, cảm giác rất nhẹ nhõm.
Amanda.
Amanda biến mất, bạn bè, fan điên cuồng tìm kiếm, thế nhưng qua thời gian dài không thấy, cũng dần bình ổn lại, ngày vẫn trôi.
Ngôi sao mới Trần Dư nổi lên, sức sống, sự nhiệt tình của cô làm cho người ta liên tưởng tới Amanda. Nhưng chỉ có Long Thiều Thiên là kiên trì không cho phép gọi cô là “Tiểu Amanda”.
“Amanda là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.” Khi anh dùng giọng nói trầm thấp khàn khàn nói ra những lời này tất cả mọi người đều trầm mặc.
Hôn lễ của Long Thiều Thiên vẫn tiếp tục được chuẩn bị, ý đồ dùng một tin tức khác hấp dẫn sự chú ý của giới truyền thông, làm cho người ta quên Amanda.
Việc làm Shary và những người khác không ngờ nhất là, người thân với Amanda nhất, Long Thiều Thiên vẫn trước sau như một, thâm trầm, lạnh lùng, cứ như việc Amanda biến mất không có bất kỳ ảnh hưởng nào tới anh.
Hôm nay ở công ty Long Thị, thư ký Lâm đang cố gắng ngăn cản Jady, kẻ cứ như là một mũi tên lửa, xông vào công ty. “Anh này, anh này, anh không có hẹn trước không thể vào!”
Nhưng hắn vẫn lao vào phòng làm việc của Long Thiều Thiên, thư ký Lâm nóng nảy theo sau. “Thưa tổng giám đốc, người này cứ kiên trì đòi vào cho bằng được.”
Jady lạnh lùng nói “Tôi đã nói là có chuyện muốn nói với hắn, là chuyện về Amanda, chắc chắn là hắn muốn biết!”
Amanda!
Nghe thấy cái tên đó, thư ký Lâm nhìn Long Thiều Th