
Tác giả: Mạnh Ny
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 134628
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/628 lượt.
Thiếu Thiên đối xử với cô đặc biệt, cô sao lại không biết chứ. Chỉ là cô rất tham lam, cô không chỉ muốn ‘đặc biệt’, mà còn muốn nhiều hơn nữa.
Shary vỗ nhẹ vai cô an ủi. “Sắp tới giờ em phải ghi hình rồi, chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút.”
Amanda quá bình tĩnh khiến Shary lo lắng, dưới ánh đèn chói lọi, sắc mặt của cô trắng bệch, không một chút máu, làm Shary nhìn mà phát sợ.
“Amanda!” Shary hô to.
Cô chớp mắt, ngẩng đầu nhìn Shary, mỉm cười. Nhưng Shary vẫn không thể nào yên lòng được.
“Em…. Em phải tự chăm sóc tốt bản thân mình, sắp đến liveshow rồi.”
“Em biết mà, chị bắt đầu giống Đại Hồ Tử rồi đó, cứ thích càm ràm.”
Thấy Shary rời khỏi phòng hóa trang, Amanda thu hồi ánh mắt, bàn tay vô thức vuốt ve bụng. Hiện giờ bụng cô vẫn bằng phẳng, không có bất kỳ khác thường gì. Nhưng cô biết, trong đây đang có một sinh mệnh nhỏ.
Kinh nguyệt đã trễ mất một tháng, không khó đoán được là do đêm đó. Đêm đó anh quá điên cuồng, mà cô lại quá tuyệt vọng.
Thân thể cô không có bệnh tật gì, chỉ là dễ mệt mỏi. Cô quyết tâm phải bảo vệ sinh mệnh nhỏ bé này, không hút thuốc lá, không uống rượu, uống nhiều nước hơn. Mặc kệ đồn đãi gì đó! Cô không biết, cũng không muốn biết. Cô luôn cảm thấy mệt mỏi, thường trong tình trạng lơ mơ, cho nên đa số thời gian, cô đều dành cho việc ngủ. Chỉ có lúc ngủ, cô mới có thể dối gạt mình là, mình vẫn còn đang ở New York, đang ngồi trên ban công, chờ anh đến.
“Em càng ngày càng tùy hứng!” anh nhíu chặt mày. “Em không tập hát cũng không luyện vũ đạo, Robert nói em đã không luyện vũ đạo một tháng nay rồi, bỏ rất nhiều hợp đồng quảng cáo, rốt cuộc em muốn thế nào?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng, giờ có thêm phần tức giận.
Là tức giận cô sao? Cô cười khổ, khổ sở bỗng nhiên dâng trào.
“Gần đây em cảm thấy không khỏe, nên muốn nghỉ ngơi. Chắc anh cũng không hi vọng đến liveshow mà sức khỏe em lại không có chứ?”
Lần trước vừa hát xong thì cô mệt đến té xỉu, gây xôn xao dư luận. Mà giờ khí sắc của cô nhìn còn kém hơn cả lúc đó.
Mắt anh có sự dịu dàng khó phát hiện, anh tới trước mặt cô, thấy khuôn mặt tái nhợt và ánh mắt trống rỗng của cô.
Cô có thói quen dựa vào anh, ôm lấy hông anh, ngửi mùi hương của anh. Vào lúc này, dựa vào cơ thể ấm áp của anh, lại suy nghĩ làm cách nào để rời xa anh, nếu không phải suy nghĩ gì cả, chỉ làm việc theo cảm tính, thì thật tốt.
Anh khẽ vuốt mái tóc cô, vỗ nhẹ lưng an ủi. “Tháng sau là tới liveshow rồi, em phải giữ sức khỏe thật tốt, sau khi xong liveshow, sẽ để em nghỉ ngơi dài hạn, em muốn đi châu Âu hay là Châu Úc.”
Tháng sau là liveshow đã được chuẩn bị từ lâu! Đây là hoạt động quan trọng hàng năm. Sau liveshow này, cô sẽ chính thức tiến quân vào thị trường nước Mỹ.
Liveshow này là một sự kiện quan trọng đối với cả anh và cô.
“Long, ôm em đi.” Không muốn nghe tiếp những điều này, cô mệt mỏi, cô không muốn suy nghĩ gì nữa, cô chỉ quan tâm tới một chuyện, tới một người đàn ông mà thôi.
Anh cau mày, cuối cùng thần phục, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Lần trước điên cuồng, giờ cô lại an tĩnh thế này, làm anh cảm thấy lo.
Cô sâu kín nói, “Lâu rồi anh không tới, đêm nay ở bên em được? Trời rất tối.”
“Công chúa Amanda không bao giờ sợ tối.”
“Em không sợ tối, em sợ cô đơn.”
Lời cô mang theo u oán làm anh chấn động, anh ôm cô vào lòng.
“Em sao vậy? Không có chút sức sống nào cả.”
“Em bệnh.”
“Anh gọi bác sĩ tới khám cho em.”
“Không cần!” Cô khẩn trương, không thể để cho anh biết cô đang mang thai được. “Em chỉ là hơi mệt mỏi xíu thôi, không có gì đâu.”
“Em có phải con nít đâu, chẳng lẽ còn sợ gặp bác sĩ sao?”
“Em không muốn gặp bác sĩ.” Cô như là làm nũng, âm thanh mềm mềm làm lòng anh cũng mềm nhũn luôn rồi. “Long, không cần đi, chỉ cần ở bên cạnh em là được rồi.”
Anh ôm cô lên giường, cởi áo khoác ra, chui vào trong chăn, cô thỏa mãn ôm anh. “Đã lâu chúng ta không nói chuyện với nhau rồi.”
Lúc này cô không kích động, rất bình tĩnh, nhưng anh vẫn cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ. Cô phải là thích khóc thì khóc thích cười thì cưới chứ không nên ôn hòa thế này. Giờ cô giống như một con búp bê vô hồn.
“Về sau, chúng ta còn nhiều cơ hội nói chuyện mà.”
Cô nhẹ nhàng cười. “Anh có nhớ trước kia khi còn ở Mĩ, lúc nào anh đến chúng ta cũng sẽ ra ngoài ban công nói chuyện phiếm không?”
“Ừ.”
“Có lúc thật hi vọng được trở lại quãng thời gian đó.” Cô buồn bã nói, là bởi vì biết không thể nào, cho nên mới hi vọng.
“Hiện tại không tốt sao? Em trở thành một ngôi sao lớn, là công chúa Amanda.”
Cô mơ hồ cười. “Em chỉ là một ca sĩ nho nhỏ mà thôi, không phải công chúa gì hết, quạ đen thì dù có cắm lông khổng tước khắp mình cũng không thể trở thành khổng tước được.”
Anh nhíu nhíu mày, bộ dạng ảm đạm sa sút như vậy thật không giống cô xíu nào, làm anh cảm thấy nặng nề.
“Khi nào anh cưới?” cô bình tĩnh hỏi.
Trầm mặc như sương mù dày đặc giăng kín giữa hai người, anh trả lời bình thản như đang nói chuyện của người khác chứ không phải chuyện của mình. “Hai thá