
Tác giả: Lạc Hồng Bảo
Ngày cập nhật: 03:36 22/12/2015
Lượt xem: 134336
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/336 lượt.
rong ngực, nhưng thời gian không thích hợp.
Hắn phải gia tăng bước chân rồi. Lane suy tư, hắn đã sắp không có tính nhẫn nại như vậy giày vò nữa rồi.
Không thể làm gì khác hơn là lại mời Khải từ trong giúp một tay, chế tạo cơ hội hai người bọn họ một chỗ, đúng, cứ làm như thế!
Cha cho cậu một cái vấn đề thiên đại khó khăn!
Khiến Katy cùng cha một chỗ —— này cậu nghĩ như thế nào cho ra biện pháp đây?
Khải khổ não hoàn thành chương trình học hôm nay, từ thư phòng ra ngoài ăn điểm tâm thì cả khuôn mặt toàn bộ nhíu chung một chỗ.
"Khải, cháu làm sao vậy?" Katy quan tâm hỏi."Đi học không thuận lợi sao? Hay là mệt chết đi?" Đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu."Mệt mỏi nhe vậy thì chương trình học tiếng Trung hôm nay có muốn hay không tạm ngừng một buổi?"
Khải nhìn cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi, "Cháu. . . . . ."
"Có tâm sự? Nói ra nha, nói không chừng cô có thể giúp cháu." Cô ôm lấy cậu ngồi ở trên đầu gối, dịu dàng nói.
"Cô thật có thể giúp cháu?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu với bộ dáng khổ sợ khiến cho lòng của cô đều níu chặt rồi.
"Dĩ nhiên."
Lúc này, Andy đang bưng điểm tâm trà chiều đến phòng khách, cắt đứt hai người nói chuyện, Khải cũng đang tốt lợi dụng thời gian muốn mở miệng.
Andy đem đối thoại của hai người bọn họ cũng đã nghe vào trong lỗ tai, lập tức đem tối hôm qua anh ta nghe đến Lane thiếu gia đối với Khải thiếu gia nói liên tưởng ở chung một chỗ.
Khải thiếu gia tám phần là nghĩ không ra lý do? Để anh ta đi tới giúp cậu một chút.
"Katy, cô thật lâu không có nghỉ phép đi." Andy hỏi."Cái người này hơn ba tháng đều đợi tại trong khách sạn không có đi ra ngoài, có muốn hay không nghỉ ngơi mấy ngày đi ra bên ngoài đi một chút?"
Trải qua Andy vừa nói như thế, Katy mới nghĩ đến, mình đã rất lâu không có nghỉ phép rồi, nhưng là ở tại khách sạn ngày trôi qua thoải mái rồi, cô một chút cũng không cảm thấy mệt mỏi trên công việc.
"Nói cũng phải, đi giải sầu cũng tốt, như vậy Andy, tôi ngày mai có thể nghỉ phép không?" Cô gật đầu một cái, nghĩ muốn trở về chỗ ở trước kia thăm hàng xóm cũ một chút.
"Không thành vấn đề."
Khải nghe đối thoại của bọn họ, lập tức sinh lòng nhất kế.
"Thật tốt a. . . . . ." Cậu tiếng buồn bã than thở."Katy, cháu cũng thật là muốn đi chung với cô, nhưng là cha nhất định sẽ không đồng ý, không cho phép cháu rời khỏi khách sạn."
Cô nghe rất đau lòng, "Đừng như vậy, này —— cháu đi nói với cha cháu một chút coi, hỏi ngài ấy có chịu hay không để cho cháu cùng cô cùng đi ra ngoài."
"Cha nhất định sẽ không đồng ý. Katy, không bằng cô giúp cháu hỏi cha có được hay không?" Cậu cầu xin nhìn tới trước cô."Nói không chừng lời của cô cha sẽ nghe."
"Katy sao?" Ống nghe truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lane .
"Là tôi!" Cô khẩn trương trả lời.
"Em nói ngày mai muốn dẫn Khải đi ra ngoài?" Hắn trầm ngâm.
"Dạ, có thể không vậy?" Cô thật cẩn thận hỏi, trái tim là bởi vì nghe thanh âm của hắn mà kịch liệt đập loạn.
Đầu ống nghe bên kia truyền đến thật dài trầm mặc cùng tiếng xào xạc giấy tờ, thời gian Lane dừng lại cũng không có thật lâu, nhưng cô lại cảm thấy giống như qua một thế kỷ.
"Bên tay có giấy bút sao?"
"Có." Cô quơ lấy bút máy cùng giấy ghi chép trên mặt bàn.
Hắn nhanh chóng đọc một chuỗi địa chỉ, sau đó giao phó, "Tôi không có thời gian ở trong điện thoại nói cho em, em qua đây đi, ngay mặt nói rõ ràng."
"Cái gì? !" Cô kinh sợ thét ra âm thanh chói tai."Ngay mặt? !"
"Có vấn đề sao?" Hắn hỏi.
"Không có, không có vấn đề. . . . . ." Cô cơ hồ chân mau nhũn ra.
"Đến trực tiếp vào phòng làm việc của tôi." Hắn nói xong liền cúp điện thoại.
"Như thế nào?" Khải hưng phấn hỏi tới."Cha đồng ý sao?"
Cô lắc đầu, "Lane gọi cô qua đó ngay mặt nói rõ ràng. . . . . ." Cô một bộ biểu tình mau khóc lên.
Khải ánh mắt sáng lên, không nghĩ tới cha nhanh như vậy liền thừa thắng xông lên, hẹn gặp mặt Katy á!
"Vậy cô còn chờ cái gì? Nhanh đi đi!" Khải thúc giục."Cô nhanh đi hỏi cha, cháu ở khách sạn chờ tin tức tốt từ cô đó."
"Cháu không cùng cô cùng đi?" Cô cả kinh thất sắc.
"Katy, cô quên, không có cha cho phép, cháu không thể tự mình rời đi khách sạn." Khải làm một bộ dáng đáng thương nhìn cô."Cầu xin cô đó, cô nhất định phải thuyết phục cha đồng ý để cho cháu và cô cùng nhau ra cửa, như vậy về sau cháu liền có thể cùng cô cùng nhau rời đi khách sạn, đến rất nhiều nơi đi chơi."
Đây là một chủ ý thật tốt, nếu như cô có thể thuyết phục Lane, như vậy Khải liền có hơn một phần tự do.
"Tốt, cô lập tức đến." Vì vậy cô liền nhắm mắt tiến lên.
************************************
Đáp Taxi theo chỉ thị của Lane đi tới nơi hắn làm việc, khi này tòa cao ốc có màn che bằng những tấm thủy tinh dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh xuất hiện tại trước mắt thì Katy mới hiểu được, qui mô sự nghiệp của Lane không chỉ là khách sạn mà thôi.
Ôm tâm tình bất an bước vào tòa cao ốc, hướng tiểu thư tiếp tân xinh đẹp tỏ rõ mục đích