XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Tống Nhược Cốc, Tên Biến Thái, Em Thích Anh

Tác giả: Tửu Tiểu Thất

Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015

Lượt xem: 1341008

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1008 lượt.

nỗi suýt ném điện thoại xuống đất, “Thực sự buôn bán được nhiều tiền thế sao?” Tôi còn tưởng rằng cậu ta vì muốn bảo vệ thành công nên mới bịa ra, xem ra là do tôi lòng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Sử Lộ khinh thường lắc đầu một cái, “Không nhìn xem tôi là ai. Trên thế giới này, sẽ không có cái gì tôi không bán được. Cái này một nửa là tôi bán trong trường, một nửa là bán online. Thực ra tôi nghĩ tìm một công ty ủy thác cũng không tồi, hay nhất là có thể mở rộng phạm vi tiêu thụ trên toàn quốc.”
Tôi đưa điện thoại trả lại cậu ta, nhân tiện véo má cậu ta, “Sử Lộ, công ty này tôi không hề bỏ chút công nào, có thể ăn theo một học phần là tôi rất thỏa mãn rồi. Cho nên cậu không cần chia tiền cho tôi.”
“Kỷ Nhiên cậu có ý gì!” Sử Lộ hơi mất hứng.
“Kỷ Nhiên nói đúng,” Tống Nhược Cốc nói, “Hai người tình cảm là tình cảm, tiền là tiền, tốt nhất là phân chia rõ ràng. Tôi cũng cho rằng Kỷ Nhiên hoàn toàn không làm gì, chuyện cổ phần trong công ty của cô ấy vẫn nên cho cậu đi.”
“Tôi không đồng ý!”
“Nhưng hai người chúng tôi đều đồng ý, cho nên quyết định như thế đi.” Tống Nhược Cốc nói như đinh đóng cột.
“Kỷ Nhiên, cậu và cậu ta đã bàn rồi sao?” Sử Lộ không hài lòng nhìn tôi.
Tôi khổ sở nói, “Sử Lộ, tôi biết cậu đối xử tốt với tôi. Thế nhưng cậu không thể bắt tôi tự nhiên nhận một khoản tiền lớn như thế, tôi sao có thể đồng ý được. Nếu đổi lại là cậu, cậu chắc chắn cũng không đồng ý, đúng không?”
Sử Lộ xoay người rời đi.
“Này, cậu đi đâu thế?”
“Kiếm tiền!”
Nhìn bóng cậu ta rời đi, tôi bất đắc dĩ lắc đầu,”À, đúng rồi, tôi rốt cục tôi có bao nhiêu cổ phần trong công ty thế?”
Tống Nhược Cốc chìa bốn ngón tay.
“Bốn phần trăm?”
“Bốn mươi..”
Tôi kinh ngạc không biết nên nói gì cho phải, “Tôi? Bốn mươi phần trăm? Hai người các cậu bao nhiêu?”
“Tôi góp tài chính ba mươi phần trăm, cậu ta đóng góp kỹ thuật ba mươi phần trăm.”
“Còn tôi, tôi góp cái gì?”
“Quản lý.”
“Được rồi,” Nếu như tung đồng xu cũng được coi là một dạng quản lý, như vậy lý do này miễn cưỡng nói xong, “Nhưng vì sao lại nhiều như thế?”
“Vì hai bọn tôi đều muốn làm đại cổ đông.”
Sau đó không tranh nhau được? Rồi để tôi làm? Hai người này chơi cũng thật vui đấy!






Triển lãm hoa
Sử Lộ tức giận.
Dưới sự chủ trì tích cực của Tống Nhược Cốc, tôi và Sử Lộ giống như là ký hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần, thực ra xem quy mô công ty và lợi nhuận hàng năm, thì giống như công ty gia đình, nhưng Tống Nhược Cốc thực hiện rất nghiêm túc. Lúc đó tôi còn nghĩ Tống Nhược Cốc làm trò, nhưng sau này, lúc wheels baby lớn mạnh, nội bộ công ty không duy trì được lâu dài như nhiều công ty nhỏ khác, mâu thuẫn nảy sinh từ vấn đề cơ cấu cổ phần không rành mạch dẫn đến mâu thuẫn nội bộ, khi đó tôi mới phát hiện ra, Tống Nhược Cốc phòng ngừa chu đáo chuyện này đúng là có chỗ tốt.
Ai cũng biết là nên nghĩ xa, nhưng không phải ai cũng có năng lực này.
Lúc đó Tống Nhược Cốc đã có sự nghiệp của riêng mình, đối với công ty này cậu ta giống như chỉ ngồi chơi đợi đếm tiền. Mà khi đó, tôi cũng thật sự hiểu vì sao Tống Nhược Cốc nhất quyết muốn tôi rời khỏi wheels baby­tuy cậu ta biểu biện ra ngoài coi Sử Lộ là chị em tốt của tôi, nhưng trên thực tế vẫn ghen một chút, đương nhiên cũng không thích tôi và Sử Lộ có nhiều liên quan.
Bây giờ, Sử Lộ vì tôi nhanh chóng muốn giải trừ quan hệ với wheels baby mà cảm thấy đau thương.Tên nhóc này giống như nữ sinh chòm sao song ngư nội tâm đa sầu đa cảm, tôi hoài nghi cậu ta bao năm nay là nữ giả trang nam tôi.
“Được rồi.”
Tống Nhược Cốc hài lòng gật đầu, “Tốt, chúng ta lúc nào đi, đi mấy ngày? Tôi đi xin giấy nghỉ ốm.”
Sử Lộ không tin, “Giấy nghỉ ốm của nhà trường cho dễ như mua củ cải chắc? Muốn thế nào thì xin thế ấy?”
Tống Nhược Cốc cười sặc sụa, “Đương nhiên không giống. Củ cải nhà tôi mua ở siêu thị, nhưng giấy nghỉ ốm thì chỉ cần một cuộc điện thoại.” Cậu ta lúc nào cũng không buông tha cơ hội chọc tức Sử Lộ, đây mới là tình yêu thực sự.
Bởi vì Tống Nhược Cốc làm việc hiệu suất cao, ba người chúng tôi ban đêm đã lên máy bay, đi đến nơi cách hai nghìn km, từ nơi mùa xuân đến nơi mùa hè.
Chuyện gì có dính đến thuộc tính “Quốc tế”, quy mô thường không nhỏ, lần triển lãm hoa này cũng không ngoại lệ. Hoa đến từ mười mấy quốc gia và vùng lãnh thổ, từ chuyên gia về hoa cỏ đến người dân đủ màu da ngắm hoa, đến những thương nhân đến kinh doanh dịch vụ ăn uống, khiến triển lãm giống như một hội làng. Sử Lộ vừa đến triển lãm giống như chú ong mật tích cực, xem cái này một chút, xem cái kia một chút, tôi luôn bị cậu ta kéo đi. Hơn nữa đi tới nơi này, tôi mới phát hiện, hiểu biết của tôi với hoa cỏ chỉ là mây trôi, quá ít ỏi, ở đây có nhiều loại hoa ngay cả tên tôi cũng không đọc được, đừng nói là thưởng thức, trong khi đó tôi còn tự nhận là một nhà sinh vật chuyên nghiệp. Tống Nhược Cốc đối với những thứ này không hề cảm thấy hứng thú, đi bộ nhàn nhã, thỉnh thoảng thờ ơ liếc mắt một cái, dường n