
Tác giả: Sơ Thần
Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015
Lượt xem: 1341677
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1677 lượt.
êm nghĩ đến thời gian sẽ làm phai nhoà đi tất cả, thế nhưng đã ba năm qua rồi, Hàn Nhất Nhất vẫn hoàn toàn không chấp nhận tình cảm của anh, ngoại trừ cự tuyệt vẫn là cự tuyệt.
“Lãnh Nghiêm, có đôi khi, quay đầu lại nhìn người bên cạnh anh, kỳ thật có người vẫn luôn một lòng chờ anh, tựa như anh chờ em!” Hàn Nhất Nhất mỉm cười nói, nhẹ nhàng mà gạt tay Lãnh Nghiêm ra: “ Em tin Băng Băng sẽ là một cô gái thích hợp với anh, anh hãy thử bỏ thành kiến mà nhìn xem"
“Hàn Nhất Nhất, em không thích anh, cũng đừng đem anh giao cho người con gái khác!”Lãnh Nghiêm đột nhiên lớn tiếng nói, vẻ mặt tức giận, xoay người sải bước bỏ đi.
Hai người lại một lần chia tay trong buồn bã nữa. Hàn Nhất Nhất có chút tự trách, nhưng chung quy, đáp án trong lòng nói cho cô biết, cô không thể chấp nhận một người đàn ông nào khác, bao gồm Lãnh Nghiêm.
.................................................................
Giữa năm thứ tư
Hạ Vũ vẫn thường xuyên trở về thăm cô cùng Hạ Trảm Bằng, tình cảm hai người từ ba năm trước đã trở nên rất tốt, thông qua Hạ Vũ, cô biết đến Hứa Ân Tịch, đó là một cô gái xinh đẹp, chỉ có điều ánh mắt của cô ấy không thể nhìn thấy được, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn họ trở thành bạn bè.
Mỗi lần chứng kiến ánh mắt muôn vàn yêu thương của Thân Tử Duệ dừng ở trên người Hứa Ân Tịch, cô đều cảm thấy thực hâm mộ, mà sau đó, cô lại càng thêm nhớ Hạ Thiên Triệu.
“Thiên Triệu, anh ở bên kia khỏe không?” Nhưng lời nói như thế này, cô chỉ dám nói trong lòng mình, bởi vì cô cùng Hạ Thiên Triệu đã ước hẹn, hai người sẽ không liên lạc với nhau, chỉ có như vậy mới có thể hoàn toàn mà chặt đứt thương nhớ, cũng có thể làm cho Hạ Trảm Bằng bớt đau buồn.
Thời gian có thể làm phai nhạt đi cái nhìn mà mọi người dành cho họ. Thế nhưng đối với hai người bốn năm qua chẳng những không nhạt nhoà đi chút nào mà còn càng nhớ người kia hơn.
“Hạ thiếu, anh khẳng định hiện tại sẽ quay về thành phố F sao?” A Toàn một bên căng thẳng hỏi, phải biết rằng bốn năm qua, Hạ thiếu chưa về qua nhà lấy một lần nào, người Hạ gia thỉnh thoảng cũng qua bên này gặp hắn, nhưng những người đến đây cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thấy mặt Hàn Nhất Nhất.
Từ sau khi Hạ thiếu nhận được một cuộc điện thoại bất ngờ hơn hai tiếng trước, đột nhiên quyết định muốn quay về thành phố F ngay, hơn nữa còn gập gáp đến mức không kịp đợi mà bắt hắn đi chuẩn bị phi cơ riêng.
“Ngay lập tức, lập tức!” Hạ thiếu nóng lòng mà cấp bách.
Bốn năm, cho dù mối làm ăn lần trước ở ngay thành phố F, hắn cũng không dám quay về Hạ gia, bởi vì hắn sợ nhìn thấy Hàn Nhất Nhất, sau khi nhìn thấy cô, hắn càng sợ chính mình không thể kiềm chế được, từng ngày từng đêm thương nhớ, bức hắn như chặt đứt hơi thở của hắn vậy.
Thời còn trẻ, hắn từng cười nhạo Trữ Dịch si tình với một người phụ nữ, khi hắn nhìn thấy hai người anh em tốt nhất của mình là Trữ Dịch cùng Thân Tử Duệ vì tranh đoạt một người phụ nữ mà ra tay với nhau, hắn cảm thấy bọn họ thật nực cười, việc đem một người phụ nữ ra cưng chiều như thế đối với hắn mà nói quả thực là không có khả năng.
Cô trợn tròn đôi mắt ngập đầy nghi hoặc, cô còn không kịp suy nghĩ nhiều, thân thể đã bị một vòng tay mạnh mẽ mà hữu lực ôm vào lòng, hung hăng siết chặt.
“Đây là sự thật sao?” Cô cúi đầu nói khẽ.
“Đồ ngốc, đây là sự thật, đây là sự thật!” Hạ Thiên Triệu dùng sức cắn bả vai của cô.
“A… Đau…” Hàn Nhất Nhất bản năng hét lớn.
Vốn dĩ chỉ là tiếng kêu to vô tình thốt ra, lại làm cho vật biểu tượng nam giới của người nào đó bị đè nén quá lâu ngày trong nháy mắt trướng đại, hắn bất chấp tất cả, một phen bế Hàn Nhất Nhất lên.
“A… Anh điên rồi… Mau buông em xuống!” Hàn Nhất Nhất sợ hãi kêu kên
Hạ Thiên Triệu lại cười lớn ôm lấy cô một hơi chạy như điên, mà Hạ gia hôm nay không hiểu sao lại trở nên yên tĩnh vô cùng.
Thẳng một mạch, Hạ Thiên Triệu chạy như điên tới cửa, đẩy cửa phòng ra, bá đạo đem cô ném ở trên giường, như sói đói nhảy lên cùng.
“Anh là ai? Anh tại sao lại xuất hiện ở trong này?” Hàn Nhất Nhất bị mọi thứ bất ngờ này hoàn toàn mất phương hướng, chỉ cảm thấy mọi chuyện quá mức nhanh chóng.
“Trước tiên đừng hỏi anh là ai?” Hắn khẽ nói, hô hấp nặng nề nóng bỏng, khiến gương mặt cô cũng ửng hồng.
Hắn bá đạo hôn lên môi cô, đem toàn bộ lời của cô nuốt vào trong bụng, dùng sức mút vào hương thơm của Nhất Nhất.
“Ưm… ưm…” Hai tay Hàn Nhất Nhất dùng sức đấm thùm thụp vào ngực hắn, lại bị một thân thể cứng như thép kìm chặt, một chút cũng không nhúc nhích được.
“Nói cho tôi biết, anh là ai?” Hàn Nhất Nhất thở hổn hển, vận hết sức ôm lấy đầu của hắn, không cho hắn hôn tiếp. Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc này, nhưng cô không thể tin được.
“Đồ ngốc! Em thực đúng là một cái đầu heo đại ngốc!” Đầu của hắn đột nhiên dùng sức cụng mạnh vào trán cô.
Hàn Nhất Nhất chỉ cảm thấy một trận choáng váng, trước mặt hiện lên vô số sao vàng lấp lánh, ngay tiếp theo, thân thể của cô hoàn toàn trầm luân dưới thân