Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tổng Tài Bá Đạo

Tổng Tài Bá Đạo

Tác giả: Sơ Thần

Ngày cập nhật: 03:47 22/12/2015

Lượt xem: 1341674

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1674 lượt.

—————————— “Phanh! Một tiếng động thật lớn, cửa phòng bị ai đó một cước đá văng ra khiến hai mẹ con ở trong phòng hoảng sợ. Hàn Nhất Nhất nhìn thấy gã đàn ông đi vào liền gắt gao nắm lấy tay mẹ nó, miệng rất nhẹ rất nhẹ mà nói: “baba” “Đừng sợ Nhất Nhất!” Hàn Phong lại một lần nữa gắt gao ôm lấy thân thể của Nhất Nhất nhưng bản thân lại vô thức mà run rẩy. “Một mình mày cút lại đây cho tao!” Hàn Chí Viễn toàn thân mùi rượu còn chưa đến gần Hàn Phong, Hàn Phong đã bị ngạt thở đến chóng mặt. “Mẹ không cần qua đó, không cần qua đó đâu!” Hàn Nhất Nhất gắt gao nắm lấy vạt áo của nàng. Tuy rằng nó còn chưa hiểu chuyện nhưng nó biết mẹ qua đó chắc chắn sẽ bị ba khi dễ. Mỗi lần, chỉ cần ba uống rượu khẳng định là đã thua tiền, thường lúc này mẹ chính là nơi để cho ba trút giận. “Nhất Nhất, mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, không có việc gì! Con chui vào trong chăn đi, bất luận có xảy ra chuyện gì cũng không được bước ra, biết không?” Nàng một mặt nới lỏng vòng tay của Hàn Nhất Nhất, một mặt khuyên bảo. “Hàn Phong!” Thấy Hàn Chí Viễn ngay lập tức liền chạy đến bắt lấy nàng, nàng mạnh mẽ quyết tâm vung tay nhanh chóng chạy đến đón trước. “Chí Viễn, ông lại uống nhiều nữa rồi. Để tôi đi nấu canh giải rượu có được không?” Nàng bước đến kéo tay hắn, muốn kéo hắn ra ngoài nói. Như vậy, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không làm ảnh hướng đến con gái còn nhỏ tuổi. Hàn Chí Viễn hoàn toàn không cảm kích. Ngược lại, một tay nắm lấy tóc nàng sau đó dùng lực kéo căng xuống. Hàn Phong bị bắt phải ngẩng mặt lên đối diện với khuôn mặt nàng từng một thời mê đắm này. Người đàn ông lương thiện năm đó hiện tại đã trở nên đến ngay cả súc sinh cũng không bằng. “Mày cho rằng mày là ai? Uông Vạn Thiên vui lòng là phúc của mày! Mày cư nhiên dám khiến ông ấy mất hứng, ý định cản trở đường tiền tài của tao có phải không?” Vừa nói tay hắn lại tăng thêm sức. “Chí Viễn, van xin ông không cần dùng sức như vậy. Ông làm tôi đau quá!” Trong nhất thời, đỉnh đầu Hàn Phong không chịu nổi lực lớn như thế, nhịn không được mở miệng cầu xin. “Đau! Đau! Mày có biết cái đau của mày làm cho tao tổn thất bao nhiêu tiền không? Chẳng lẽ không biết tao cũng đau à? Mày không để cho Uông Vạn Thiên cham vào mày, hôm nay ông mày liền giết chết mày!” Khuôm mặt Hàn Chí Viễn vặn vẹo méo mó, vẻ hung ác cũng hiện lên trên khuôn mặt. “Chí Viễn, tôi van ông, chúng ta trước tiên đi ra ngoài được không? Ra ngoài rồi ông muốn thế nào cũng được nhưng xin ông đừng làm trò trước mặt Nhất Nhất được không?” Trong mắt Hàn Phong đầy vẻ hèn mọn cầu xin. Hàn Chí Viễn vừa nghe thấy Hàn Phong nhắc đến cái tên Nhất Nhất, rượu trong người hắn tựa như đã tỉnh một nửa. Không nhắc hắn thật đã quên, Uông Vạn Thiên sở dĩ chơi không vui, người phá hoại lớn nhất chính là con ranh Hàn Nhất Nhất này. Nghĩ tới, hắn liền đem Hàn Phong đẩy ra.
Hàn Nhất Nhất thấy Hàn Chí Viễn mang theo vẻ mặt hung thần sát khí hướng nó đi đến , nó sợ tới mức gắt gao nắm chặt cái chăn trải trên người. Thân thể từng chút một lùi về phía góc tối bên trong giường. “Đừng đến đây, đừng đến đây!” Nó khiếp đảm nhỏ giọng nói. “Con ranh con, tao cho mày ăn, cho mày mặc, cư nhiên kết quả lại mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao. Hôm nay, những thứ tao cho mày ăn, mày mặc tao lấy lại hết! Vừa nói, một bàn tay to của hắn dùng sức túm lấy thân thể nhỏ nhắn của Nhất Nhất, không cần tốn nhiều sức nó liền bị lôi ra ngoài. Sau đó hung hăng quẳng một cái, thân thể của Hàn Nhất Nhất liền nặng nề ngã xuống mặt đất. “Ba, ba đừng như vậy mà, mẹ sẽ mệt chết mất. Chúng ta cũng không thể trở lại được như ba năm trước đây sao?” Trong đôi mắt đầy nước mắt của Nhất Nhất lóe lên hy vọng, bản tính thiện lương trong lòng ba toàn bộ chưa bị chôn vùi. “Khóc, khóc, khóc! Thảo nào Hàn Chí Viễn tao cứ thất bại chính là do cưới phải con mẹ sao chổi kia, sau đó còn có tiểu nghiệt chủng như mày!” Mắt Hàn Chí Viễn hằn lên tơ máu, hắn đem tất cả xui xẻo của bản thân quy kết đổ thừa cho mẹ con Hàn Phong. Năm đó, nếu bản thân không phải say mê bộ dạng xinh đẹp của Hàn Phong, hắn cũng sẽ không cưới người đàn bà mới vừa sinh một đứa bé. Cũng không có, vừa vào cửa đã bị người khác cho đội nón xanh (cắm sừng! ) này. Khẩu khí bị đè nén cho tới bây giờ đã bạo phát hoàn toàn. “Chí Viễn, ông có tức giận thì trút lên người tôi đi, đừng đối xử với con như vậy!” Cả người Hàn Phong che chắn trước mặt hắn giống như bộ dáng bảo vệ con khỏi diều hâu, hùng ưng vậy. Hàn Chí Viễn ngay cả nhìn cũng không liếc lấy một cái, nhấc chân lên không lưu tình mà dùng sức đá về phía người Hàn Phong. Hàn Phong kêu to đồng thời cũng không quên hô lên: “Nhất Nhất, chạy đi!” “Ba ba, ba đừng đánh mẹ, đều là lỗi của Nhất Nhất. Ba muốn phạt liền phạt Nhất Nhất đi, Nhất Nhất sẽ làm nhiều việc, sẽ kiếm tiền phụ giúp gia đình!” Hàn Nhất Nhất không nghĩ chạy đi mà lớn tiếng nói, hy vọng làm cảm động người cha gần như đã điên cuồng. Việc nói lớn tiếng làm cho cơ thể suy yếu của nó càng thêm suy nhược. “Các ngươi cũng không phải là người, các ngươi đều là sao chổi, đều là sao chổi. Lúc nói, Hàn Ch