
Tác giả: Dư Tiểu Thuần
Ngày cập nhật: 03:26 22/12/2015
Lượt xem: 134700
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/700 lượt.
rời có vẻ lạnh , Dư Vũ Lam quyết định mặc áo sơmi , bên ngoài mặc thêm áo len trắng cùng quần leggin đen . Chải gọn mái tóc sau đó cô mở cửa đi xuống dưới.
Dưới sảnh Đường Lãnh Phong đang đọc báo , khác với mọi khi . Hôm nay anh mặc chiếc áo sơmi đen không cài hai nút trên để lộ thân hình vạm vỡ rắn chắc , tùy tiện xắn tay áo lên , tay đeo đồng hồ vàng VXC hàng hiệu cực . Quần Jean đồng màu nhìn anh thật anh tuấn và nam tính lại mang khí thế cao ngạo . Dư Vũ Lam ôm balô bước đến , mở miệng nói "Tôi chuẩn bị xong rồi."
"Cô tự bắt xe đi đến khu resort "Nam Kinh" đi." - Ánh mắt vẫn không rời tờ tạp chí , thanh âm lãnh lẽo phát ra.
"Tự đi !?" - Cô mở to mắt nhìn anh , tự đi ?? Cô làm sao tự đi được chứ ??
"Phải !" - Bỏ quyển tạp chí xuống , Đường Lãnh Phòng cầm lấy áo khoác da quay lưng đi ra ngoài. Để lại khuôn mặt ngây ngốc của Dư Vũ Lam đang nhìn theo bóng lưng anh rồi cũng hậm hực bỏ đi.
"Tiểu Đào , em giúp ta một chuyện nhé !" - Dư Vũ Lam đứng bên đường cầm điện thoại gọi cho Tiểu Đào.
"Chuyện gì ạ ?"
"Ừm...thật ra..."
*Tin tin * Chợt tiếng còi xe khiến cô ngưng lại , đôi mắt to tròn trong trẻo như nước nhìn chiếc xe Cabrera sang trọng trước mặt , từ trong xe một người nghiêng đầu ra , kéo mắt kính xuống , khóe miệng khẽ cong lên "Chào !"
"Ưm...lát nữa ta gọi cho em !" - Dư Vũ Lam vội cúp máy , cúi đầu chào Hoàng Phủ Lâm.
"Lãnh Phong để em một mình sao ?"
Dư Vũ Lam gật đầu.
"Để tôi đưa em đi !"
"Không...không cần !" - Cô vội xua tay từ chối.
"Chà , thì ra em cũng biết nói sao ?" - Hoàng Phủ Lâm tươi cười , xem ra anh cũng có hứng thú với cô gái này rồi. "Nếu em cứ đứng đó thì dù cho trời tối cũng không thể bắt được xe đâu. Nghe lời tôi , lên đi."
Dư Vũ Lam chần chừ một chút rồi vòng ra đằng sau mở cửa bước vào. Anh khẽ cười sau đó nổ máy rời đi. Nhìn cô phút chốc lại ngáp một cái xem ra rất mệt , lại cất tiếng "Nếu em mệt , cứ ngủ đi . Khi nào đến tôi sẽ gọi em."
"Ừm." - Dư Vũ Lam dựa đầu vào cửa xe , từ từ nhắm mắt lại. Quả thật thì hôm nay cô dậy rất sớm . Hôm qua lại thức khuya nên giờ cô rất buồn ngủ.
--- --------
"Vũ Lam !"
Tiếng gọi trầm ấm vang lên , Dư Vũ Lam mơ màng tỉnh dậy ! "Vũ Lam" cũng đã lâu chưa có ai gọi tên cô một cách dịu dàng như vậy . Ánh mắt mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt , bàn tay nhỏ nhắn dịu dịu đôi mắt ướt nhẹp , "ưm" khẽ một cái. Hoàng Phủ Lâm chăm chú nhìn cô , Dư Vũ Lam lúc này rất giống một đứa con nít.
"Đến rồi sao ?"
"Phải !"
Dư Vũ Lam mở cửa bước xuống xe , Oaaa ! Không khí ở đây thật trong lành và mát mẻ , vừa thoáng mát lại dễ chịu. Chợt một chiếc xe buýt cũng vừa mới đến. Hàng chục người trên xe ùa xuống , vui vẻ nói chuyện với nhau.
"A ! Phó Tổng , anh đến sớm thật đấy !" - Một nhân viên nữ tươi tắn bước đến gần Hoàng Phủ Lâm .
"Chào."
"Đây là ai vậy ?" - Ánh mắt cô ta tùy tiện quét một lượt trên người Dư Vũ Lam . Rồi mới cất giọng.
"Cô ấy là Dư Vũ Lam , người của Đường tổng."
"Vậy sao ?"
"Cậu ấy chưa đến. Để tôi chỉ phòng cho em !" - Anh quay sang cô vui vẻ nói Dư Vũ Lam gật đầu rồi bước theo. Những người khác đều chăm chú nhìn lại bàn tán xôn xao.
"Đây là phòng của em. Chắc một chút nữa Lãnh Phong mới đến."
"Ừm." - Cô đi vào phòng , có chút thất vọng . Rõ ràng anh đi trước nhưng tại sao bây giờ vẫn chưa đến. Đặt ba lô xuống giừơng , cô chậm rãi đi ra ngoài ban công ngắm cảnh.
Hoàng Phủ Lâm ngồi trong phòng nghe nhạc , anh nhớ lại vẻ mặt lúc biết Đường Lãnh Phong chưa đến của Dư Vũ Lam , anh chợt thở dài "Em không nên yêu cậu ấy....bởi vì nếu yêu cậu ấy đồng nghĩa với việc , em tự rạch nát trái tim mình !".....
--- ----
Ngồi ngoài ban công hơn một tiếng Dư Vũ Lam chợt thấy Đường Lãnh Phong vừa đến , đôi mắt cô sáng rực , vội đứng lên định chạy xuống nhưng khi thấy anh ôm eo người phụ nữ khác cô chợt sững người. Người phụ nữ bên cạnh anh rất đẹp , mái tóc đen dài , cặp đồng tử lấp lánh như nước , đôi môi đỏ mọng khẽ đóng mở cứ như tiên nữ , bên cạnh anh quả thực rất xứng đôi. Lồng ngực cô lại nhói lên , đau đến khó thở. Cô buồn bã đi vào trong nằm úp xuống giừơng....
Buổi trưa , sau khi ăn trưa xong mọi người được tự do đi chơi và ngắm cảnh , còn cô thì phải đi theo hầu Đường Lãnh Phong cùng người tình của anh là Phương Khả Nhu . Hai người họ tự nhiên ôm ấp thân thiết với nhau trước mặt cô , ngoài mặt cô vẫn bình thản nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu và buồn chán. Chỉ có Hoàng Phủ Lâm là để ý đến biểu hiện của cô.
"Đưa đây !" - Anh lạnh nhạt cất tiếng , đưa tay cầm lấy ly trà . Lúc nãy anh bắt cô phải về nhà lấy trà cho Phương Khả Nhu nhân tiện còn làm chút đồ ăn cho cô ấy khiến cô phsi lặn lội đi về , anh thì tốt , thong thả đi từ từ còn cô thì phải vác theo một đống đồ.
"Ai...nóng quá đi mất. Này , cô có mang nước không ?" - Phương Khả Nhu õng ẹo nói . Vô cùng kiêu kì nhìn cô.
"Chẳng phải cô vừa uống trà sao ?" - Dư Vũ Lam nhíu mày trả lời. Cô gái này thật khó tính cứ như thể đang cố ý hành hạ cô vậy. Lúc nãy thì đòi uống trà bây giờ lại uống nước