
Tác giả: Y Nhược Tích
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341180
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1180 lượt.
heo Nhan Mạt Hàn vào trong phòng , vừa định chìa tay mở cửa , liền bị Mạt Hàn chặn lại
“ A cái kia , không cần mở đèn lên , nhanh chóng đổi một cái khác là được rồi , vì tôi một mình không khiêng nổi hắn” Nhìn nhìn Nam Cung Ảnh , Nhan Mạt Hàn xin Tiểu Huyên giúp đỡ , chưa từng hỏi qua , trong đầu của Tiểu Huyên hiện lên một dấu hỏi to đùng , nhưng rồi cũng cùng với Nhan Mạt Hàn khiên Nam Cung Ảnh lên ghế sofa , đổi ra giường , nhưng nhờ có ánh trăng nên Tiểu Huyên đã thấy được những gì trên ra giường…
“ Thiếu phu nhân… cái này…”Đương nhiên , hơn hai mươi tuổi , cô thừa biết kết quả vệt chấm đỏ này là do chuyện gì , nhưng cô thật không hiểu tại sao gần nữa đêm rồi mà Nhan Mạt Hàn muốn đi đổi ra giường
“ Ạch , Tiểu Huyên đừng nói cho hắn biết … hắn uống say rồi , dạo này công việc của hắn rất nhiều ..cô cũng biết chúng tôi không muốn có con , liền nhanh trong vòng 24 tiếng tôi sẽ đi mua thuốc uống, hãy xem nó là chuyện qua khứ . Xin giúp tôi , nhất định phải giúp tôi giữ bí mật”
“ Dạ , tôi biết rồi , thiếu phu nhân” Tiểu Huyên gật gật đầu , không hỏi nhiều , nhưng vẫn không hiểu Mạt Hàn uống thuốc là được rồi , sao phải lừa gạt thiếu gia . Không nghĩ nhiều nữa , Tiểu Huyên lấy ra giường trong tủ quần áo ra đổi
“ Chuyện này, cám ơn cô Tiểu Huyên”Nhan Mạt Hàn cười cười , đi qua đi lại , khẵng định đã hơn một giờ?
“ Cô mau đi ngủ đi”Nhan Mạt Hàn thúc giục Tiểu Huyên
“ Thiếu phu nhân , không phải cô muốn đi mua thuốc sao?”
“ Một hồi tôi tự đi cũng được , không cần làm phiền đến cô , nhanh đi ngủ đi”Nhan Mạt Hàn đuổi Tiểu Huyên về phòng , đem ra giường đang ở dưới đất , gấp lại bỏ vào trong tủ , hơn nữa đêm dù sao cũng không thể đem đi giặt , ngày mai tính tiếp…
Tùy ý thay một bộ độ , cầm túi sách mang dép vào cô chạy ra ngoài biệt thự , giờ phút này cô cảm nhận được mặt mình nóng , nóng đến mức có thể rán được một quả trứng
Thuận tiện , cô đã mua được thuốc , vào trong biệt thự , bỏ thuốc vào túi sách , cô mới yên tâm đi ngủ . Để đồng hồ báo thức lúc 7giờ , cô muốn dậy sớm một chút để đi xem cửa hàng , sẵn tiện ra ngoài trước khi Nam Cung Ảnh
Nhan Mạt Hàn không quay về phòng ngủ , cô ngủ lại phòng khách
Sáng sớm thứ hai , theo lẽ Tiểu Huyên dậy sớm, rời giường . Nhan Mạt Hàn bị tiếng của đồng hồ báo thức đánh thức dậy , cô trở mình , mới cảm giác được thắt lưng đau buốt
Ngồi dậy , không phí phạm thời gian nữa , cô cũng phát hiện nửa người dưới cũng từng đợt đau đớn …
Do dự một chút , vẫn quyết định không cần “ Không , không có chuyện gì đâu” Nhan Mạt Hàn khoát tay , không muốn phiền toái Ngôn Gia
“ Lạc ca ca , anh mau dẫn em đi xem cửa tiệm a “ Nhan Mạt Hàn khẩn trương để lộ ánh mắt đang chờ mong . Nói đến chuyện khác , cô không muốn nhớ đến chuyện hôm qua , càng không nghĩ là đêm tân hôn của mình lại bị mọi người cười nhạo ở trên sân khấu , tất cả những thứ đó cô đều không muốn nhớ đến nữa , suy nghĩ lại , cô đợi cho đến khi cô và Nam Cung Ảnh ly hôn , cô có cửa hàng bánh ngọt , lại có thể tự làm bánh , lại có Lạc THần giúp đỡ , nhưng quan trọng chính là cả đời này cô cùng Lạc Thần không có kết quả
Đi theo Ngôn Lạc Thần , nhìn bóng dáng của hắn , trong lòng không biết bao nhiêu là cảm xúc , cuối cùng dừng bước..
“ Lạc ca ca , đây là cửa hàng?” Nhan Mạt Hàn không thể tin vào mắt mình , nhìn thấy cửa hàng bên cạnh hồ nước của thành phố M , này này này , phong cảnh thật quá tốt , đối diện với đại lộ M , sau lưng là một bờ hồ tự nhiên , vừa dễ nhìn lại không làm mất đi phần ấm áp của phong cảnh
“ Thế nào? Thích không?” Ngôn Lạc Thần cưng chiều vuốt vuốt mái tóc dài của Nhan Mạt Hàn
“ Này , Lạc Ca Ca , này quá đắt , em không thể nhận” Nhan Mạt Hàn có chút do dự , mặc dù cửa hàng này rất tốt , dùng nó làm quán café , thật không thể tốt hơn . Nhưng…, cô không thể nhận
“ Này , Tiểu Hàn , đây chính là món quà mừng cưới của anh và mẹ lựa để tặng cho em” Ngôn Lạc Thần nheo mắt , đứng sát vào Nhan Mạt Hàn
“Cái gì? Anh và Bác cùng lựa chọn?” Nhan Mạt Hàn không thể tin vào những gì mình đang nghe thấy
“ đúng vậy , tiểu nha đầu , đừng lo lắng” Lạc Thần kéo bàn tay nhỏ nhắn của Mạt Hàn , không cho cô có cơ hội từ chối , mặc dù không phải là phòng thô nhưng vẫn còn phải tu sửa
“ Xem đi , mẹ anh đều nói , em thích làm bánh ngọt , thích thiết kế , trang trí như thế nào tùy em” Lạc Thần nhìn Mạt Hàn , Mạt Hàn cảm thấy mũi ê ẩm , mắt căng căng , trước mắt mờ mịt lại , nước mắt tràn ra
“ Tại sao em lại khóc?” Ngôn Lạc Thần nhìn thấy , rất đau lòng
“ Lạc ca ca , em phải cám ơn anh và bác gái như thế nào đây , mọi người làm rất nhiều việc cho em” Nhan MẠt Hàn nhớ lại chuyên hôm qua , cô khóc ôm lấy LẠc Thần , Không thể biểu đạt được sự áy náy và cảm tạ của cô đối với Lạc Thần
“ đứa ngốc” Lạc Thần nhẹ nhàng ôm lấy cô , trong lòng đau nhói, ở Nam Cung Gia chắc chắn cô không vui , hắn có thể nhìn thấu điều đó…
Thật lâu , không có một biểu hiện gì , hai người ôm lấy nhau . Giờ phút này Lạc Thầ