Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trà Trộn Phòng Con Gái

Trà Trộn Phòng Con Gái

Tác giả: Thương Hải Nhất Mộng

Ngày cập nhật: 04:13 22/12/2015

Lượt xem: 1341361

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1361 lượt.

năng cảm thụ văn học nước ngoài của em quả nhiên rất lợi hại!”.
Sếp Ngô cảm thấy lời khen của mình còn chưa đủ độ, lại nói thêm mấy câu nữa với giọng ca ngợi vô cùng.
Còn sắc mặt của Trình Lộ vô cùng lúng túng, sếp Ngô càng biểu dương lại càng như những cái bạt tai giáng vào cô ta. Lần này, đến lượt tôi đứng bên cạnh sung sướng trước tai họa của cô ta.
“Được rồi, không còn chuyện gì nữa. Hai người cùng nỗ lực nhé. Tiểu Lương, cậu nên học hỏi giám đốc Trình thêm về mảng văn học nước ngoài, cậu xem hai bài bình luận sách này viết hay biết mấy”, sếp Ngô vỗ vai tôi, vui vẻ gật đầu, cầm hai bài bình tôi viết hôm qua lên, đi khỏi phòng bản quyền.
“Tàm tạm, ha ha ha?”. Thấy sếp Ngô đã đi ra khỏi phòng, tôi nháy mắt với Trình Lộ, nhắc lại những lời bình phẩm không thật lòng mà cô ta nói về hai bài bình luận sách của tôi.
“Cút!”. Trình Lộ giận dữ nhìn tôi, lườm tôi một cái suýt cháy cả áo.
Tôi cười hi hi đi đến bàn làm việc của mình, mở máy tính, rồi nhìn Trình Lộ đang ngồi xuống phía đối diện.
“Hứ”. Trình Lộ đặt túi xách của cô ta xuống bàn, quay đầu ra, giấu mặt sau màn hình vi tính.
Vì vậy tôi ngồi nghiêng nửa người, xoay qua bên kia của chiếc máy tính, tiếp tục nhìn cô ta.
“Anh không thấy vô vị à!”. Cô ta gườm gườm nhìn tôi, nói.
“Haizz, nghe nói vòng ngực của cô 90, sao tôi thấy không giống lắm nhỉ”. Tôi nói, vừa nói còn vừa cố tình nhìn chằm chằm vào ngực cô ta.
“Anh!”. Trình Lộ mím chặt môi, đập bàn một cái thật mạnh.
“Nổi giận cái gì, trong lúc chờ máy tính mở thì buôn vài câu thôi mà. Đúng là, không có thì bảo không có, đâu cần phải tức giận thế”. Tôi lẩm bẩm, giả bộ như vô tội nói.
“Khốn nạn!”. Cô ta nghiến răng chửi đổng một câu, mặt hầm hầm lấy mấy thứ tài liệu trong túi ra.
Ai bảo cô chủ động điều tôi sang phòng này, vốn dĩ tôi cũng không có cơ hội gây sự với cô. Tôi cười thầm trong lòng.
Trình Lộ dường như nhìn thấy nụ cười trên khóe môi tôi, lại lườm tôi mấy cái. Trong công ty, chí ít cô ta cũng là giám đốc, không thể không chú ý đến hình tượng của mình, nếu không chỉ e cô ta sớm đã to tiếng chửi rủa tôi rồi.
Nhưng mà, lúc cô ta lôi mấy bản vẽ trong túi ra, tôi đã ngay lập tức bị chúng thu hút. Đó là ba bốn mẫu bìa sách được thiết kế rất đẹp, vẽ tay, vừa có phong cách thần bí, lại có cả phong cách ước lệ. Mỗi bản đều được vẻ rất tinh xảo, dưới con mắt của một “tay xuất bản sách bán chạy, gõ phím thần tốc” như tôi, đây đều là những bìa sách đạt chất lượng cho những cuốn sách best-seller.
“Trình Lộ, có một điểm tôi vẫn luôn rất khâm phục cô”. Tôi nói.
Trình Lộ dường như đoán tôi sắp nói lời trù ẻo, nên không thèm trả lời.
“Mấy cái bìa sách mà cô tìm đó, lần nào cũng rất đẹp. Chắc không phải cô tự thiết kế đấy chứ?”. Tôi tiếp tục nói.
Lúc này Trình Lộ mới ngẩng mặt lên nhìn tôi, “Mấy cái này đều do Tô Tô thiết kế”.
“Tô Tô thiết kế?”. Tôi kinh ngạc hỏi lại cô ta.
“Nếu không anh nghĩ là ai thiết kế”. Trình Lộ trả lời giọng điệu không mấy hòa hảo.
Tôi chìa tay về phía đối phương, “Trình Lộ, đưa mấy tấm hình đó cho tôi xem với”.
“Phiền quá đi mất, cẩn thận đừng có làm nhăn đấy, lát nữa tôi còn phải giao cho phòng thiết kế”. Trình Lộ vừa phàn nàn, vừa đưa mấy tấm hình cho tôi.
Tôi cầm lấy, đặt trên bàn làm việc của mình, từ từ thưởng thức. Bố cục của từng tấm hình đều rất hoàn mỹ, càng đáng quý hơn là, mỗi tấm hình đều có phần để trống để điền thông tin về tên sách, tên tác giả thậm chí tên nhà xuất bản…, khi xuất bản, hình vẽ và nội dung bên trong cuốn sách hòa hợp với nhau thành một thể, tạo nên một trang bìa hoàn chỉnh. Nếu Trình Lộ không phải giao mấy tấm hình này cho phòng thiết kế ngay thì tôi đã tiếp tục ngồi ngắm chúng, lưu luyến không rời.
Tôi cẩn thận trả mấy tấm hình cho Trình Lộ, rồi hỏi: “Mấy trang bìa trước đây cô mang đến cũng đều do Tô Tô thiết kế cả?”.
“Đương nhiên. Tô Tô là nhà thiết kế trang bìa riêng của tôi. Thực ra cũng là cho con bé thêm thu nhập, mỗi trang bìa được sử dụng đều có thù lao bốn năm trăm tệ. Bìa sách bên phòng biên tập đều không thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng sách ngoại văn phòng bản quyền nhập về, phần lớn tôi đều giao cho Tô Tô thiết kế bìa”. Trình Lộ nói.
Hóa ra là vậy. Tôi tự lẩm bẩm.
Là “vua quảng cáo sách mới”, tôi thừa hiểu tầm quan trọng của một cuốn sách bán chạy.
Thực ra ngay từ trước tôi đã thấy bìa của những cuốn sách do phòng bản quyền làm ra đều rất kinh điển. Còn mấy trang bìa của phòng biên tập chẳng ra làm sao cả, chỉ thỉnh thoảng mới có một hai tấm mới mẻ, nghe nói cũng là dùng bìa bên ngoài thiết kế.
Bây giờ thì tôi đã biết, hóa ra cái gọi là bìa bên ngoài đều có nguồn từ Tô Tô. Chắc chắn là phòng biên tập cũng không hài lòng với thiết kế bìa do phòng mỹ thuật cũng cấp, nên mới tìm Trình Lộ nhờ thiết kế, Trình Lộ lại bảo Tô Tô làm.
Nhớ lại năm đó, tôi cũng tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế của học viện Hoa Thương, vào công ty này cũng là qua phòng thiết kế, rồi vì văn vẻ tốt mà chuyển sang phòng biên tập, cuối cùng nhờ con mắt độc đáo mà được điều sang phòn