
Gặp Lại Chốn Hồng Trần Sâu Nhất
Tác giả: Vị Tái
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 1341726
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1726 lượt.
thích của tuổi trẻ.”
“Bọn mặt dày, vô liêm sỉ”. Mạc Hướng Vãn mắng một câu.
Phạm Mỹ đang hút thuốc, tàn thuốc rơi nhẹ lên đôi giày của Mạc Hướng Vãn. Đó là một đôi giày cũ nát, phía trên còn phủ một lớp bùn khô, cho thấy đã rất lâu rồi không được giặt giũ.
Phạm Mỹ ái ngại thay cho bạn: “Tại sao cậu phải làm khổ bản thân mình như thế? Sao không đổi đôi nào sạch sẽ hơn đi?”
Mạc Hướng Vãn trả lời thản nhiên: “Mình thích thế”. Cô thầm nghĩ: “Ngay cả bố mẹ cũng chẳng quan tâm đến mình rồi thì chẳng ai có quyền quản lý cô sạch hay không cả?”
Cứ để bản thân sa đọa thế này thì sao chứ?
Nghĩ vậy làm cô cũng trở nên gan lì hơn, ngược lại Phạm Mỹ cảm thấy sợ hãi, cô van vỉ: “Vãn Vãn, cậu cứ nghĩ kỹ đi, sau này đừng có hối hận. Cậu có hối hận cũng đừng có khóc lóc với mình, mình không ép gái nhà lành đi bán trinh đâu?”
Mạc Hướng Vãn liền đứng dậy làm một động tác thư giãn thân thể rồi nói: “Cậu không ép gái nhà lành đi bán trinh mà mình cũng không phải đang bán thân. Đừng có nghiêm trọng đến mức ấy.”
T¬T
Chị Phi Phi đặt một cái tên mới cho Mạc Hướng Vãn, gọi là “Thảo Thảo”, bởi vì làn da của cô vừa mịn màng vừa nõn nà.
Phạm Mỹ bình luận: “Thảo Thảo, cái tên này nghe rất hay, rất tạo cảm giác.”
Mấy cô gái bên cạnh liền cười lớn: “Cảm giác gì chứ? Liệu có phải cảm giác đó hay không vậy?”
Mạc Hướng Vãn dùng phấn viết bảng tô trắng cả đôi giày, che đi những vết bẩn thỉu, cũ nát rồi nói: “Chính là cảm giác đám cỏ dại bên đường đó.”
Chị Phi Phi cầm mấy cuộn băng vứt cho Phạm Mỹ: “Mau đi lên lớp bổ sung kiến thức cho Thảo Thảo đi.”
Mấy cuộn băng đó đều là của Hồng Kông với những cái tên nghe rất giật gân như Nhục Bồ Đoàn, Mười đại nhục hình Mãn Thanh, Phạm Mỹ mới xem quá nửa liền thốt lên: “Thật chẳng có tính thực tế gì cả.”
Phạm Mỹ cho rằng, thảo luận mấy vấn đề này chẳng có chút ý nghĩa nào hết, cho nên lại tìm mấy bộ phim cùng thể loại của Nhật Bản, dạy Mạc Hướng Vãn nắm rõ từng tư thế một.
Mạc Hướng Vãn lạnh lùng quay sang hỏi Phạm Mỹ: “Có phải tất cả đàn ông đều thích mấy thứ này?”
Phạm Mỹ nhanh nhảu trả lời: “Đối với đàn ông, đây chính là một trong những lạc thú lớn nhất trong đời.”
“Vậy thì lạc thú của loài người đúng thật là quá thấp hèn.”
Phạm Mỹ không quan tâm đến lời Hướng Vãn, nói thêm: “Khách hàng của cậu tên là Mace, cái tên này nghe ngầu không?”
Mạc Hướng Vãn không để tâm, kéo tay Phạm Mỹ rồi hỏi: “Tối nay chúng ta đi đâu?”
Tối hôm ấy, hai người đến nhà chị Phi Phi, có mấy người bạn thân thường mang một vài thứ đồ kỳ lạ đến, đó là những viên thuốc nhỏ màu trắng, màu ghi, phía trên còn khắc những hình trông rất đẹp mắt.
Phạm Mỹ lấy một viên đưa cho Hướng Vãn rồi nói: “Hôm nay chị Phi Phi vui vẻ, rộng rãi nên thưởng cho cậu một viên “A Đam” làm quà đó.”
Mạc Hướng Vãn ngơ ngác chẳng hiểu gì cả.
Phạm Mỹ liền giải thích: “Cái này giống như là vitamin C ấy.”
Mạc Hướng Vãn thật sự coi đó là vitamin C nên không do dự gì mà uống luôn. Ngay sau đó, cơ thể cô bỗng nhẹ nhàng như đang bay trên mây, những làn mây vây quanh đều lấp lánh bảy sắc cầu vồng. Trong đầu cô là một khoảng không vô tận, lúc này chẳng còn vương vấn chút tạp niệm nào trong đó hết.
Bàn chân cô lâng lâng, loạng choạng, còn trái tim thì ngược lại, vô cùng thực tại.
Khoảng vài ngày là Mạc Hướng Vãn lại hỏi Phạm Mỹ viên “vitamin C” đó, Phạm Mỹ liền cảnh cáo: “Cậu đã lấy mấy viên rồi, chị Phi Phi sẽ trừ vào trong tiền lương của cậu đấy”. Mạc Hướng Vãn nghe mà chẳng thèm quan tâm lắm.
Phạm Mỹ lại nhắc nhở: “Cậu đừng có dùng thuốc này khi đến chỗ đó, các vị thiếu gia thường không thích con gái dùng thuốc đâu.”
T¬T
Lần đầu tiên, Mạc Hướng Vãn đến một khách sạn cổ được xây dựng từ thế kỉ XIX ở vùng ngoại ô này. Cuối cùng, cô không kiềm chế được nên ngậm một viên “A Đam”.
Đến tận bây giờ, dựa vào ký ức mơ hồ của mình, Mạc Hướng Vãn vẫn nhớ được gạch lát sàn ở đó đan xen giữa hai màu đen trắng, trên có hoa văn gì thì cô không nhớ nữa, chỉ có điều những hình vẽ đó đã khiến cô hoa mày chóng mặt. Trong hành lang nhỏ hẹp dài hun hút đó, ánh đèn trở nên mờ ảo, thoang thoảng mùi hương của cỏ và cà phê.
Cô đẩy cửa bước vào. Căn phòng hiện lên với dáng vẻ quý phái, sang trọng với tấm thảm cao cấp và những bộ đồ gỗ màu đỏ tuyệt đẹp. Cô thấy bồn tắm được lát bằng gạch trắng xanh, có thể ngâm người trong nước nóng. Phạm Mỹ có nói rằng mấy vòi nước ở đây rất đáng tiền vì đều được làm từ bạc thật. Cô đưa tay lên sờ vào, nhưng chỉ cảm thấy lạnh lẽo mà thôi.
Mạc Hướng Vãn tắm rửa sạch sẽ, thế nhưng đầu óc không tỉnh táo lắm. Cô loẹt quẹt dép lê đi ra ngoài, đến ngồi bên chiếc sô pha bên cạnh cửa sổ.
Từ đây nhìn ra, cô có thể thấy hai con sông Hoàng Phố và Tô Châu hợp thành một dòng chảy. Trong mắt cô lúc này, nó chẳng khác nào một đường dài muôn màu muôn sắc. Cô lắc lắc đầu, những giọt nước đọng trên tóc không ngừng bắn ra.
Mái tóc cô giờ đây nhuộm màu hạt dẻ, cũng vì nó mà cô bị Giáo viên chủ nhiệm phạt đứng bên ngoài rất nhiều lần, ngay cả Giáo viên thực tập cũng ra mặt, bắ