Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trách Em Thật Quá Xinh

Trách Em Thật Quá Xinh

Tác giả: Vị Tái

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 1341728

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1728 lượt.

t cô phải nhuộm tóc đen trở lại.
Nhưng cô quyết không chịu.
Giáo viên chủ nhiệm liền nói: “Năm sau phải thi đại học rồi, em không thể có lỗi với chính bản thân mình được.”
Câu nói của thầy tràn đầy ý nghĩa sâu xa, bởi thầy đã được nghe về gia cảnh nhà Mạc Hướng Vãn nên cũng vô cùng quan tâm, lo lắng cho cô. Có điều lúc đó, Mạc Hướng Vãn cứ vài ngày đầu óc lại bay bay, lâng lâng nên chẳng thể nào cảm nhận được tình cảm đó của thầy.
T¬T
Hôm ấy là một ngày tháng Mười hai. Sở dĩ cô nhớ vậy là vì trên cửa sổ ở đây còn phun lên dòng chữ tiếng Anh “Merry Christmas”. Đây là một thành phố sính ngoại, ủng hộ văn hóa phương Tây, cho nên giữ gìn, bảo lưu rất tốt những kiến trúc thời thực dân để lại.
Vậy mà bố cô lại bỏ vị trí Tổng giám đốc ngân hàng trong nước để di dân ra nước ngoài.
Mạc Hướng Vãn tựa đầu bên khung cửa sổ.
Phía sau có người tiến lại gần, gọi cô một tiếng: “Này!”
Cô quay đầu lại, đó là một khuôn mặt trẻ trung, nho nhã, có đôi nét quen thuộc, nhưng cô chẳng thể nào nhớ ra đã gặp ở đâu. Cô học theo cách của Phạm Mỹ gọi người ta:
“Anh trai, xin chào.”
Người đó bật cười rồi nói: “Anh đâu phải anh trai của em chứ?”
Cô liền đổi giọng: “Hi, Mac, How do you do?”
Anh chỉnh lại: “Anh là Mace.”
“Em là Thảo Thảo.”
“Chào em, Thảo Thảo.”
Mạc Hướng Vãn đầu óc u mê, quay người lại nhìn anh, sau đó cởi chiếc áo bông tắm ra, cười tít mắt rồi nói: “Happy birthday!”
Điều này cũng là do Phạm Mỹ đã chỉ cho cô, Phạm Mỹ nói: “Dù gì đi chăng nữa cậu cũng đã cầm của người ta ba vạn đồng, cho nên phải giữ đúng đạo đức nghề nghiệp đấy.”
Cô còn nhớ cảm giác bàn tay lạnh giá của người đó chầm chậm sờ lên người, vậy mà cô lại chẳng hề run rẩy.
Hình như anh gặng hỏi: “Em dùng thuốc sao?”
Mạc Hướng Vãn lắc lắc đầu nói: “Là vitamin C.”
“Không được phép uống vitamin C bừa bãi.”
“Được thôi”. Có điều cô lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người anh nên hỏi lại: “Anh đã uống rượu sao?”
Anh không trả lời, bắt đầu hôn lên cổ cô, Mạc Hướng Vãn chỉ cảm thấy ngưa ngứa trên người.
Người thanh niên trước mặt lúc này vẫn cứ tiếp tục mở “món quà sinh nhật” của mình ra chứ không hề có ý buông tha. Vào thời khắc này, cô cảm thấy hơi sợ hãi, nhưng trước mắt là một lỗ đen hỗn loạn, mê man, đáng sợ, bản thân cô gần như đã bị cuốn vào trong đó.
Mạc Hướng Vãn bỗng giãy giụa kịch liệt. Lúc này, người ở trên liền thả ra, lặng nhìn cô đang hổn hển hít từng hơi thở sâu.
Anh nói: “Hi, mỹ nữ, em đã nghĩ kỹ hay chưa?”
Giọng nói có phần trêu ghẹo này thật sự khiến cô hơi phẫn nộ. Cô mở to mắt ra để nhìn cho kỹ khuôn mặt Mace. Đó là một người đàn ông, à không, nói chính xác là một chàng thanh niên với thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt trắng trẻo, nhìn rất quen mắt. Mái tóc được để dài rồi buộc gọn ra phía sau, xõa một lọn, trông giống như dân Hippy[7'>. Có điều, lúc này anh đã cởi áo nên trông chẳng khác gì con gà đông lạnh.
[7'> Là lối sống của một số người theo xu hướng tự do, hoang dã, quay trở về với tự nhiên nhưng không ảnh hưởng gì đến xã hội.
Cô bật cười ha ha rồi hỏi: “Năm nay anh bao nhiêu tuổi?”
Anh hỏi ngược lại: “Còn em thì sao?”
Cô nghĩ một hồi rồi mới đáp: “Mười tám.”
“Được rồi, như thế anh cũng không bị coi là quan hệ không chính đáng với trẻ vị thành niên.”
Mace lùi ra sau một chút, anh vẫn chưa cởi chiếc quần sịp bên trong, ý là để cho cô rời đi, nhưng hành động cũng không dứt khoát lắm.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy sây sẩm mặt mày. Cô đưa tay day day huyệt thái dương, rồi mới nhận ra chiếc áo choàng tắm khi nãy đã rơi xuống đất từ lâu rồi. Nói tóm lại, cô đã bị anh chàng Mace này nhìn thấy hết từ đầu đến chân. Đành phải liều mình xông tới thôi. Đột nhiên, trong người Hướng Vãn dâng trào dũng khí, cô cầm cánh tay Mace rồi kéo anh cùng nằm lên giường.
Lúc ngã xuống, Mace vừa hay gối đầu ngay lên ngực cô. Con gái mới lớn, hai bầu ngực chắc nịch, mơn mởn. Lần này, Mace chẳng lảng tránh nữa. Anh sờ lên bầu ngực căng tròn của cô, điều này khiến Mạc Hướng Vãn nghĩ tới một điều, hẳn là cô sẽ chẳng phải giống như Phạm Mỹ nhét thêm túi nước muối sinh lý vào trong nữa.
Sau đó, Mace không dừng lại thêm một giây nào. Trí óc của Mạc Hướng Vãn vẫn luôn mơ hồ, lâng lâng mãi cho tới khi nỗi đau kịch liệt lan tỏa khắp toàn thân.
Phạm Mỹ nói đây là một cảm giác tuyệt vời. Thật đúng là dối trá! Ngay lúc đó Mạc Hướng Vãn đẩy mạnh Mace ra và hét lên: “Anh là đồ lưu manh!”






Mace vẫn ôm chặt lấy cô quyết không chịu buông, dường như đang nén giận nói: “Anh lưu manh chỗ nào chứ?”
Mạc Hướng Vãn đập mấy cái lên vai anh mới nhận thấy bờ vai đó vừa cứng lại vừa lạnh. Thì ra cửa sổ vẫn chưa đóng, vậy là cô thốt lên một câu: “Em lạnh!”
Sau cùng, Mace cũng nhấc người dậy, ra đóng cửa sổ.
Ánh đèn chiếu sáng cả căn phòng, Mạc Hướng Vãn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt trẻ trung, trắng đến mức như không còn giọt máu nào của Mace. Lúc nãy lạnh như vậy, hai người họ lại nằm gần chỗ cửa sổ, trên