
Tác giả: Vị Tái
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 1341867
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1867 lượt.
onut đặt trước mặt mình.
Khoảnh khắc đó mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh, hai người họ bị ngăn cách bởi bóng cây Trúc Đào bên ngoài, mỗi người đuổi theo một suy nghĩ khác nhau, lặng lẽ ăn nốt chiếc bánh Donut của riêng mình. Bóng cây in trên mặt bàn chẳng thể nào xóa bỏ đi được.
Một lúc sau, Mạc Hướng Vãn hỏi Quản Huyền: “Chị Quản, tại sao chị lại nói cho em nghe những điều này?”
Quản Huyền uống hết số cà phê còn lại trong cốc, chậm rãi dùng khăn giấy lau miệng mới nói tiếp: “Chị đã suy nghĩ mấy ngày hôm nay, tiểu cô nương, em thực lòng coi chị là bạn bè, vậy nên chị có nghĩa vụ phải thành thật với em.”
Phải một lúc sau, Mạc Hướng Vãn mới có thể chấp nhận nổi cái thông tin lạnh lùng, khốc liệt này từ chị, gộp chung tất cả mọi suy đoán và nghi ngờ của mình lại thành một, cô vẫn chẳng thể nào tin được vào chuyện này, vẫn chẳng biết phải làm thế nào.
Di động của Quản Huyền bỗng vang lên, chị đưa lên nghe, sắc mặt càng ngày càng nghiêm trọng, sau khi gập máy lên, chị chỉ nói với Mạc Hướng Vãn một câu: “Em về trước đi.”
Mạc Hướng Vãn hoàn toàn không hiểu, sắc mặt của Quản Huyền vừa lo lắng vừa hoảng loạn, hình như đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng đột ngột và nghiêm trọng.
Thế nhưng không còn kịp nữa, lúc này nhân viên phục vụ đã dẫn hai người cảnh sát vào, Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Một người cảnh sát liền hỏi Quản Huyền: “Chị có phải là bà chủ của quán bar More beautiful không?”
Quản Huyền đứng bật dậy, kinh hoàng, hãi hùng, nhưng vẫn gật đầu khẳng định.
Người cảnh sát liền nói: “Chúng tôi phát hiện hoạt động mại dâm phi pháp trong quán bar của chị, mời chị về đồn hợp tác điều tra cùng chúng tôi.”
Khuôn mặt Quản Huyền nhanh chóng chuyển sang trắng bệch, chị dường như đang muốn phân giải điều gì đó, nhưng hoàn toàn chẳng có lợi ích gì với hai người cảnh sát mặt lạnh lùng không chút biểu cảm trước mặt. Mạc Hướng Vãn đúng dậy, giọng nói không dấu được vẻ kinh ngạc, nhẹ nhàng hỏi: “Đồng chí cảnh sát, liệu các anh có nhầm không?”
Một người cảnh sát khác nhìn cô, đột nhiên rút một tờ giấy từ trong túi ra, cau chặt đôi mày hỏi: “Cô có phải là Mạc Hướng Vãn, Giám đốc Bộ phận Quản lý nghệ sỹ của Tập đoàn Kỳ Lệ?”
Mạc Hướng Vãn không hiểu tại sao người cảnh sát đứng trước mặt lại biết được đầy đủ tên và chức vụ của mình, chưa kịp thắc mắc thì người đó đã nói: “Diệp Hâm, nghệ sỹ của công ty cô đã hoạt động mại dâm và bị bắt quả tang ngay tại hiện trường. Cô ấy khai rằng chính cô là người liên hệ bán dâm trực tiếp, vậy nên, cũng xin mời cô về đồn phối hợp điều tra cùng chúng tôi.”
Mạc Hướng Vãn suýt chút nữa ngất lịm, cô cố gắng, cũng chẳng hỏi tại sao nữa, chỉ lạnh lùng hỏi thêm: “Liệu tôi có thể liên hệ với công ty trước được không? Sự việc này vô cùng nguy hiểm và nghiêm trọng.”
“Tất cả mọi việc đều phải về đồn rồi mới tính tiếp được.”
Mạc Hướng Vãn quay sang nhìn Quảng Huyền, chị cũng quay sang nhìn cô. Khuôn mặt của Quản Huyền tràn ngập sự kinh hãi, mơ màng, sự việc đột ngột thế này khiến cho tâm trí của chị hoàn toàn hỗn loạn. Còn về phần mình, Mạc Hướng Vãn chỉ tỏ ra ngạc nhiên, nếu như đây là một sự việc đột ngột, tại sao cảnh sát lại biết được thân phận của cô tường tận đến thế?
Cô rất muốn tìm Mạc Bắc, thế nhưng ánh mắt sắc bén của người cảnh sát đã thúc ép hai người phải ngay lập tức đi theo bọn họ.
Mạc Hướng Vãn và Quản Huyền theo hai vị cảnh sát nọ về đồn. Ở phòng tạm giam, cô gặp Diệp Hâm.
Diệp Hâm mặc quần áo chỉnh tề, nhưng đã khóc lóc thảm thương nãy giờ, mặt mũi đỏ bừng lên. Khó khăn lắm cô mới trèo lên được cành cao, không ngờ gặp phải kiếp nạn này, đã mất đi tất cả mọi thứ.
Vừa nhìn thấy Mạc Hướng Vãn, Diệp Hâm lại bắt đầu bật khóc, thét gọi: “Mary, em không có. Mary, chị hãy giúp em.”
Vị nữ cảnh sát đứng bên cạnh dường như đã cảm thấy phiền phức từ rất lâu rồi, liền đưa lời mắng mỏ: “Làm ồn gì ở đây chứ? Còn gây ồn nữa chúng tôi sẽ nhốt cô vào phòng tối riêng biệt đấy.”
Nghe vậy, Diệp Hâm liền ngậm ngay miệng lại, nhìn Mạc Hướng Vãn bằng ánh mắt vô vọng, cầu cứu, không dám nhìn sang Quản Huyền lấy một lần.
Quản Huyền chẳng tỏ bất cứ thái độ gì, một vị cảnh sát đưa họ về đây liền nói: “Mời chị đi theo chúng tôi”. Thì ra, vị cảnh sát này muốn dẫn chị sang một căn phòng khác để lấy khẩu cung, chị nhìn sang Diệp Hâm, ánh mắt sắc bén, khiến cho Diệp Hâm phải cúi rạp đầu xuống.
Sau khi Quản Huyền đi, vị nữa cảnh sát nọ liền mỉm cười nói với đồng nghiệp ngồi cạnh: “Đúng là khí thế của một người có nghề.”
Mạc Hướng Vãn chẳng quen với mấy lời này, cau chặt đôi mày lại.
Cô nhẹ nhàng, ôn hòa hỏi chị cảnh sát: “Liệu tôi có thể báo cáo với công ty được không?”
Vị cảnh sát đưa họ về đồn bình thản đáp: “Đừng vội, cô điền vào biên bản này trước đã.”
Vị nữa cảnh sát liền nói với Mạc Hướng Vãn: “Mời chị đưa hết những đồ trên người ra cho chúng tôi. Trước mắt, chúng tôi sẽ bảo quản thay chị.”
Mạc Hướng Vãn không hiểu, liền hỏi: “Tại sao thế?”
Vị nữ cảnh sát chỉ sang Diệp Hâm rồi nói: “Lúc nãy, vị tiểu thư này khai tất cả mọi h