Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trách Em Thật Quá Xinh

Trách Em Thật Quá Xinh

Tác giả: Vị Tái

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 1341843

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1843 lượt.

muốn là được. Cô cũng biết trong ngành này có những “quy tắc ngầm”. Ít nhất tôi có thể khẳng định với cô một vài điều, quán bar của Quản Huyền chưa bao giờ diễn ra những vụ làm ăn phi pháp.”
“Thế nhưng những chuyện bên ngoài quán bar các anh không thể quản được?”
Tống Khiêm không nói gì, sắc mặt anh hởi ửng đỏ lên, có lẽ cảm thấy tức tối vì có ý tốt đến nhắc nhở mà còn bị người ta truy hỏi liên hồi.
Mạc Hướng Vãn liền nhìn anh với vẻ đầy áy náy: “Xin lỗi anh, anh đến đây cũng vì ý tốt.”
Tống Khiêm nhìn cô bằng đôi mắt thẳm sâu: “Mary, từ chức là một lựa chọn tốt nhất của cô. Nếu như đã không thể nào thích ứng với ngành này thì hãy tránh xa nó ra. Những tin sốc đối với người bình thường kiểu này, chỉ cần ngủ qua một đêm là tất cả mọi người đều quên hết thôi.”
Mạc Hướng Vãn thành tâm thành ý nói với Tống Khiêm: “Cảm ơn anh nhiều!”
Tống Khiêm cúi đầu xuống: “Tôi không cần lời cảm ơn này, Mary, đối với cô, tôi chỉ cảm thấy nuối tiếc. Mỗi người có may mắn và vận mệnh của riêng mình, nếu như cô đã gặp được một nửa thật sự thì tôi chúc cô hạnh phúc. Đừng tự hạ thấp giá trị bản thân”. Rồi anh chỉ vào màn hình vi tính: “Ai mà chẳng có khoảng thời gian chán nản, buồn bã chứ? Đừng có hủy hoại tương lai của mình chỉ vì ngày hôm qua đen tối.”
Đúng vậy, anh nói rất có lý.
Tống Khiêm chọn lựa cùng tiến cùng lui với Vu Chính cũng dựa trên đạo lý này. Mỗi một con người đều có máy mắn và vận mệnh của riêng mình. Những con người, sự việc xung quanh, nếu như bản thân có đủ sức đề kháng chống chọi lại thì cần gì phải để tâm nhiều nữa chứ?
Vì cuộc nói chuyện ngày hôm nay, Mạc Hướng Vãn sẽ luôn cảm kích Tống Khiêm.
Lúc quay người bước đi, Tống Khiêm nói lời sau cùng: “Vu tổng đã bỏ chút công sức, thời gian ra, nên sáng nay chị Quản chỉ bị gọi đến đồn cảnh sát lần nữa nộp khoản tiền phạt, tất cả sẽ không có vấn đề gì nữa đâu. Chỉ sợ mỗi đám phóng viên làm phiền mãi không dứt thôi.”
Mạc Hướng Vãn nhấp một ngụm nước, rồi đi sang phòng Chúc Hạ, trong lòng vẫn không khỏi lo lắng cho chị Quản.
Lại có thêm một người tới, Hách Mại vừa bước vào cửa đã vô cùng vội vã, gấp gáp, nam nhi đại trượng phu mà ghê gớm, vừa bước vào cửa là chửi bới liên tục, ngay đến Chúc Hạ cũng phải giật mình.
“Mẹ kiếp, hát hò mãi chẳng thấy nổi được, đã thế còn lôi về biết bao nhiêu là rắc rối, tôi đúng là có mắt không tròng.”
Sử Tinh liền khuyên giải anh: “Trước tiên đến đón người ta về đã, tất cả những việc khác để sau rồi tính.”
Hách Mại đập mạnh lên mặt bàn nói: “Nếu như tôi đi đón một con người như cô ta thì chẳng còn mặt mũi gì nữa, sáng nay phóng viên gọi điện đến muốn điên cả đầu. Tôi luôn cho rằng mình có mắt nhìn người tốt, chưa bao giờ nhìn sai ai cả, lần này chịu thảm bại trong bàn tay của con tiểu nha đầu muốn nổi tiếng nhanh chóng này, còn gì đau hơn nữa chứ?”
Sử Tinh mỉm cười rót ly trà cho anh: “Nói cho cùng thì vẫn cứ phải đi, là “đứa con” do mình một tay chăm sóc nên đau đớn hơn chút. Chị Hứa đã ở phòng tạm giam rồi, chị ấy nói đã có thể đón Diệp Hâm về, có điều phóng viên ở bên ngoài nhiều quá.”
Nghe xong, Chúc Hạ liền dặn dò: “Hai người cùng tới đó đi, chị Hứa và Diệp Hâm chắc chắn không thể đối phó với đám phóng viên được đâu.”
Sử Tinh không biết nghĩ gì lại quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn: “Mary, cô có đi không?”
Hách Mại nghe thấy vậy liền quay sang nhìn chằm chằm vào cô, như muốn có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu vậy.
Mạc Hướng Vãn chỉ đành mỉm cười khổ sở, cô thầm nghĩ, việc này nên gọi là gì đây? Diệp Hâm gia nhập làng giải trí, cô coi như cũng góp một phần công sức, đương nhiên sẽ có đôi chút cảm giác trách nhiệm, có nhiều việc, đích thực cần phải dũng cảm tiến lên. Đây là một nguyên tắc thuộc về trách nhiệm cần phải tuân thủ.
Cô liền đứng dậy nói: “Chúng ta cùng đi thôi!”
Chúc Hạ tỏ ra rất hài lòng, gật gật đầu, còn phái thêm hai anh bảo vệ to lớn, lực lưỡng mà công ty thuê về lên đường cùng bọn họ.
Trên đường đi, Sử Tinh quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Mary, em đích thực là một nhân viên đẳng cấp số một.”
Mạc Hướng Vãn nghe thấy câu nói này, trong lòng chẳng khác nào lò lửa, nhanh chóng đáp lại: “Có một nhà văn từng viết rằng, ông chủ muốn tôi chết đứng thì tôi không thể hy sinh trong tư thế ngồi được, không phải sao?”
“Em nói rất đúng.”
Hách Mại ngồi bên nghe thấy cũng góp chuyện: “Hai người đúng là đều tốt đẹp, đáng tiếc là con bé ngốc nghếch kia lại chẳng có chút cảnh giác nghề nghiệp nào cả, ăn vụng bên ngoài cũng không biết cách chùi mép cho sạch.”
Khi đến nơi, đây đích thực là một sự việc phiền phức được gây ra mà không dọn dẹp gọn gàng. Đồn cảnh sát không còn yên lặng, tĩnh mịch như tối qua nữa, cánh phóng viên vây chặt quanh đó, mấy người cảnh sát buộc phải đi ra ngoài làm công việc của nhân viên bảo an, yêu cầu đám phóng viên giữ im lặng.
Xe dừng ngoài cổng, từ xa họ đã thấy Hứa Hoài Mẫn và Diệp Hâm đang đứng trốn trong đại sảnh của đồn cảnh sát, che mặt lại định đi ra ngoài rồi lại quay vào trong. Tình hình đúng lúc này hoàn toàn nằm ngoà