XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trái Cấm Thơ Ngây (18+)

Trái Cấm Thơ Ngây (18+)

Tác giả: Đường Y

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 1341072

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1072 lượt.

lên dục vọng của hắn.
“Liếm nó! Suy nghĩ một chút đến con của em!”
Bị hắn bắt ép buộc, Vân Yên bất đắc dĩ dùng môi hôn lên dục vọng kiên đĩnh của hắn...
“Em đã làm vậy với bao nhiêu gã đàn ông?” Hắn oán hận hỏi.
“Rất nhiều, tôi nhớ không rõ.” Cô vẫn cậy mạnh nói.
“Tiện nhân!”
Hắn kéo bắp đùi cô ra, để cho hạ thể nam tính của mình đâm vào tiểu hạch chặt chẽ của cô, lực đạo mạnh mẽ không ngừng dùng sức thẳng tiến chỗ kín của cô...
☆ ☆ ☆
Về đến nhà cả cơ thể cùng tinh thần của cô đều vô cùng mệt mỏi, thấy trong nhà chưa mở đèn, trong lòng không khỏi tò mò, sao cha lại không chịu bật đèn?
Vân Yên bật đèn lên, nhưng cô cũng không thấy cha mình đâu, chỉ phát hiện ra một tờ giấy.
Con gái:
Đưa chi phiếu cho đám người kia thật sự quá lãng phí, cha quyết định cầm tấm chi phiếu này đến Las Vegas thử vận may, một mình con nhớ giữ gìn sức khỏe.
Cha của con!
Con của cô không có ở đây, ngay cả cha cũng không có, cô bây chỉ còn hai bàn tay trắng...
Vân Yên ngồi sụp trên đất, ánh mắt dại ra...
☆ ☆ ☆
Buổi tối mưa rơi tầm tã, hôm nay tất cả người hầu đều nghỉ việc, trong biệt thự chỉ có Diêm Thiên Phạm cùng Tư Phạm.
“Mẹ, mẹ...” Tư Phạm tìm kiếm khắp các phòng, hy vọng có thể tìm được mẹ.
Diêm Thiên Phạm trong thư phòng nghe được tiếng của nó, nhưng hắn không muốn để ý đến nó.
Tư Phạm đi đến phòng cuối cùng, cuối cùng cũng thấy Diêm Thiên Phạm.
“Cha, con muốn tìm mẹ.”
“Tôi không phải cha của cháu.”
“Con muốn mẹ, oa!”
“Đừng khóc!” Tiếng khóc của nó làm hắn bực bội, Diêm Thiên Phạm bỏ công việc qua một bên đi đến chỗ nó.
Lúc này, đèn của biệt thự bỗng nhiên lóe lên rồi biến mất, biệt thự lập tức chìm trong bóng tối.
“Con muốn mẹ, con sợ bóng tối!”
Câu nói “sợ bóng tối” của đứa bé này, dường như làm cho lòng hắn bỗng trở nên xúc động.
“Cháu sợ bóng tối?”
“Đúng nha! Mỗi tối ôm mẹ sẽ khiến con ngủ ngon, nếu không có mẹ con sẽ không ngủ được!” Tư Phạm thật thà nói.
“Tại sao cháu lại sợ tối?”
“Bởi vì có một lần con đùa dai, con lo lắng mẹ sẽ tức giận, cho nên trốn vào trong tủ quần áo, do trốn quá lâu, con không ra được, từ đó về sau con rất sợ bóng tối.” Tư Phạm giải thích.
“Mẹ đã từng đánh cháu bao giờ chưa?” Diêm Thiên Phạm nhớ tới tuổi thơ đáng sợ kia.
“Không có, bất quá, mẹ thường thừa dịp con đang ngủ hôn trộm trán của con, mẹ còn tưởng rằng con không biết!”
“Cháu có thích thế giới này không?” Diêm Thiên Phạm tò mò hỏi.
“Thích nha!”
Hắn nhìn đứa nhỏ, trong lòng không nhịn được nghĩ, nếu như con của hắn và Vân Yên vẫn còn sống, chắc bây giờ cũng đã lớn như vậy!
“Cha ngủ cùng con có được không?”
“Tôi không phải –” Diêm Thiên Phạm sửa lời nói: “Được!” Hắn ôm lấy Tư Phạm, đi về hướng phòng của hắn.
“Cha, người cũng rất thích mẹ có phải hay không?”
“Không phải!” Hắn không yêu, sẽ không thích, sẽ không dính dáng đến thứ gọi là tình cảm.
“Vậy thì tốt, cha không tranh giành mẹ với con.”
“Cháu rất yêu mẹ?”
“Đúng nha! Cha, tại sao cha không thích mẹ?” Tư Phạm không hiểu hỏi, mẹ nó thật dịu dàng lại thật là xinh đẹp.
“Bởi vì...” Trong đầu hắn không tìm được một đáp án rõ ràng, không nhịn được trách cứ Tư Phạm: “Trẻ con, đừng hỏi nhiều như vậy!”
Diêm Thiên Phạm khiển trách khiến trong mắt Tư Phạm không khỏi đầy nước mắt.
“Đừng khóc... Tôi cho cháu biết nguyên nhân, nếu như cháu có tình cảm với một người, có một ngày người đó sẽ bỏ rơi cháu, hoặc có thể làm tổn thương cháu, cho nên, không có bất kỳ tình cảm gì là phương pháp bảo vệ bản thân tốt nhất.” Hắn nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Cha có thể yêu con cùng mẹ nha! Con cùng mẹ chắc chắn sẽ không bỏ rơi hoặc thương tổn cha.”
“Cháu không hiểu...”
“Cha rất nhát gan có phải hay không?”
Diêm Thiên Phạm không lên tiếng nói chuyện nữa, hắn cảm giác băng sương trong lòng dường như từ từ được hòa tan.
Hắn ôm đứa nhỏ vào phòng của hắn, nhẹ nhàng đặt nó lên giường.
“Cha, ngủ cùng con, con sợ bóng tối. Mẹ thường nói với con: Con yêu mẹ, mẹ yêu Tư Phạm, như vậy con sẽ không sợ bóng tối nữa.”
Diêm Thiên Phạm kéo chăn lên, nằm xuống bên cạnh nó.
“Tư Phạm, cháu có sợ nếu như có một ngày mẹ không còn yêu cháu nữa, sẽ cầm roi đánh cháu hay không?” Đắm chìm trong nỗi sợ hãi, khiến cho hắn từ nhỏ đã không thể yêu thương ai.
“Không sợ! Bởi vì mẹ rất dịu dàng, mỗi một ngày con đều yêu mẹ, mẹ cũng sẽ mỗi một ngày yêu Tư Phạm.”
“Cháu còn nhỏ, không hiểu...”
“Cha, con thật yêu cha...”
Tư Phạm ngọt ngào hé mắt nhìn gương mặt Diêm Thiên Phạm một chút, sau đó nhắm mắt lại.
Diêm Thiên Phạm ôm đứa bé trong ngực, cảm giác nó giống như mặt trời nhỏ, tựa hồ hòa tan băng sương trong lòng hắn...
Diêm Thiên Phạm liên lạc với người đại diện của Vân Yên, biết Vân Yên hôm nay không đi làm, hẳn là đang ở nhà, hắn liên tục gọi điện thoại cho cô, nhưng cũng không có người nhận, hắn đành một mình đi tìm cô.
“Cha, con muốn mẹ!”
“Được! Tôi dẫn cháu đi tìm mẹ.”
Dường như nghe đứa bé này gọi hắn là cha đã trở thành thói quen, hắn cũng không muốn phủ nhậ