pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trái Tim Màu Hổ Phách

Trái Tim Màu Hổ Phách

Tác giả: Nam Lăng

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341588

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1588 lượt.

kho hút thuốc, hoàn toàn bị động trước sự xuất hiện của phía cảnh sát nên rất nhanh sau đó bị đánh úp xuống mặt đất. Tên đại ca ngồi trên chiếc xe bên cạnh nghe tiếng động liền chạy đến, thấy tình hình bất lợi lập tức xoay người lên xe toan tháo chạy, kết quả bị một đội cảnh sát khác tóm sống.
Như nghe được động tĩnh bên đó, vài ba người đang ông từ trong căn nhà cũ bỏ hoang bên cạnh căn nhà kho nhỏ lại xông ra, nhưng đều bị xử lý gọn từng người một.
Chiếc cửa sắt của căn nhà kho vừa mở, Thôi Thái Dạ và Dung Kỳ lập tức xông vào bên trong nhưng chỉ thấy Ando Ruki đang ngất nằm sõng xoài trong góc phòng.
Cảnh sát chạy đến khiêng cậu ta ra ngoài, sau khi sợi dây thừng thắt chặt được gỡ bỏ, Ruki mới dần dần tỉnh lại, nhìn thấy họ liền thở phào nhẹ nhõm: “Mọi người cuối cùng đã đến. Trời ơi, đám súc sinh đó đánh gẫy hai xương sườn của tôi rồi, mau đưa tôi đến bệnh viện!”
Thôi Thái Dạ và Dung Kỳ nhìn nhau: “Tiểu Ái đâu?”
Thấy hai người đồng thanh, Ando Ruki chau mày: “Tiểu Ái? Không phải Tiểu Ái bỏ chạy ra ngoài báo cảnh sát nên mấy anh mới tìm được tôi sao?”
“Không có! Tiểu Ái, cô ấy đang ở đâu?” Dung Kỳ túm chặt quần áo Ruki khiến cậu ta đau đến mức hít khí lạnh, trong giây lát không nói được câu nào.
Thôi Thái Dạ nắm cổ tay Dung Kỳ: “Cậu bình tĩnh chút nào! Từ từ hỏi cậu ta.”
“Không có thời gian nữa. Cậu hoàn toàn không biết Hứa Kỷ Dương là loại người như thế nào đâu.” Một ngọn lửa bùng cháy cuồn cuộn trong mắt anh, nó ẩn chứa sự sốt ruột, lo lắng song cũng lạnh lẽo đến ngộp thở. Thôi Thái Dạ chưa từng thấy một Dung Kỳ với dáng vẻ như vậy. Hồi đó ở Mỹ, cho dù có vấp phải việc tồi tệ đến đâu, cũng chưa từng thấy cậu ta như vậy.
Không hỏi được Ando Ruki hướng đi của Tiểu Ái, Dung Ky quay sang hỏi mấy tên bắt cóc. Bọn chúng bị cảnh sát chế ngự trên mặt đất không thể động đậy, chiếc túi da bò đựng tiền cũng rơi trên mặt đất, những đồng một trăm tệ rơi khắp nơi dưới anh đèn đường lờ mờ, giống như những vệt máu khô, gợi cho người ta cảm giác hãi hùng.
Tên đại ca bị đè trên mặt đất lầy lội, hai cánh tay bị trói quặt sau lưng, nhưng miệng thì không ngừng phát ra nhưng tiếng cười nhạo báng lạnh lẽo.
Ánh mắt Dung Kỳ nghiêm lại, ra hiệu cảnh sát buông tay để hắn ta đứng lên: “Nói với tôi người đang ở đâu? Trong trường hợp này, chắc ông cũng hiểu không cần thiết phải biến sự việc trở nên trầm trọng.”
Người đàn ông trước mặt mặc âu phục cao cấp, anh ta có khuôn mặt đẹp, góc cạnh hơn cả phụ nữ. Tuy nhiên đôi mắt màu trà lạnh băng nhìn chăm chăm đó lại khiến cho hắn bất giác run rẩy, trong không gian như có một sức giãn vô hình giống mùi vị thuốc nổ đang bao phủ dày đặc. Đừng nói là cười nhạo, trong chốc lát ngay cả hơi thở hắn cũng không dám nữa, chỉ sợ một động tác không cẩn thận, sẽ châm ngòi nổ, khiến hắn thịt nát xương tan, hồn siêu phách lạc.
“Nói mau!” Dung Kỳ nheo mắt lại.
Tên đại ca lập tức chỉ về hướng tây nam của nhà kho nhỏ: “Đi qua cánh rừng nhỏ kia, có một căn phòng, cô ta đã bị một tên họ Hứa đem đến đó…” Hắn do dự một lúc, mới nói: “Nơi đó khá sáng, tên họ Hứa đó nói, quay phim ở đó sẽ càng đặc sắc hơn…” Hắn không dám nói quá rõ nhưng lúc này, những người ở hiện trường cũng có thể hiểu được.
“Cái gì?” Thôi Thái Dạ bước một bước dài lên túm lấy cổ áo hắn, nổi giận đùng đùng lay lay người hắn.
“Thái Dạ!” Lần này, đổi lại Dung Kỳ nắm chặt cổ tay Thôi Thái Dạ. Anh lặng lẽ kéo tay của Thôi Thái Dạ ra khỏi cổ áo người kia, rồi nhẹ nhàng phủi quần áo của hắn, vuốt thẳng những chỗ nhăn lại. Khuôn mặt đẹp lạnh lùng của anh mang vẻ mặt cười mà như không, đôi môi mỏng khẽ cong, mắt nhìn thẳng vào đối phương rồi đột nhiên, anh tung ra một quyền mạnh. Mọi người xung quanh chỉ nghe thấy tiếng phịch một cái, giống như âm thanh xương cốt rạn nứt, tên đại ca kia đã gục cằm trên mặt đất kêu la thảm thiết.
Những người có mặt tại đó còn chưa kịp phản ứng lại thì Dung Kỳ đã chạy về phía ngôi nhà đối diện khu rừng nhỏ. Tốc độ của anh nhanh như bay, trong ánh sáng tối tăm lờ mờ, chỉ thấy bộ vest màu xám tro chuyển mình rồi biến mất trong khu rừng.
Thôi Thái Dạ phản ứng lại, gọi cảnh sát rồi cùng nhau đuổi theo.






Yêu sâu đậm
Tiểu Ái có cảm giác như mình đang nằm mơ. Cô tự nhủ như vậy, bởi nếu không phải đang mơ thì sao có thể thấy Dung Kỳ đang mỉm cười nhìn mình dịu dàng đến thế! Chẳng phải cô đã không nghe lời anh, lẳng lặng một mình rời khỏi bữa tiệc, nên mới gây ra cơ sự này sao?
“Cảm giác thế nào? Có đau chỗ nào không?” Dung Kỳ cúi thấp đầu xuống, ánh nắng ngoài cửa sổ chậm rãi chiếu lên gáy và khuôn mặt nhẵn bóng như men sứ của anh, rồi khúc xạ ra những ánh sáng dịu dàng mê người.
Khi cảm nhận được đầu ngón tay lành lạnh đang chạm vào má, Tiểu Ái mới kinh ngạc nhận ra mình không hề nằm mơ. Đây là sự thật. Sự ngây ngốc đó của cô lọt vào mắt Dung Kỳ lại mang một hàm ý khác, trong đôi mắt sâu thẳm loé lên tia đau xót và thương tiếc, anh ôm chặt cô, giọng nói gần như thầm thì: “Không sao cả, dù