Teya Salat

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trầm Hương Tuyết

Trầm Hương Tuyết

Tác giả: Thị Kim

Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015

Lượt xem: 1341758

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1758 lượt.

̀ không quậy phá nữa, bổn vương bảo đảm cô sẽ không bị chọn.”






Đồng Hành Trên Đường
Mắt nàng sáng lên, ngẩng đầu hỏi: “Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Nàng vô cùng vui mừng, nhưng lại không dám tin, tiếp tục truy hỏi: “Ngài có cách gì?”
Hắn xua tay, “Tạm thời vẫn chưa biết.”
Gia Luật Ngạn xuống xe, quay người vén rèm.
Lúc Mộ Dung Tuyết xuống xe đột nhiên thân hình nhũn ra bổ nhào vào lòng Gia Luật Ngạn. Lần này thật sự không phải cố ý, là chân nàng bị tê.
Gia Luật Ngạn vội dìu nàng: “Làm sao vậy?”
“Chân tôi tê rồi.” Nàng bóp bóp chân, cũng không biết có phải hoa mắt không, không ngờ lại thấy trong mắt hắn có một tia thương xót. Nhưng tiếp đó hắn điềm nhiên vô tình buông bàn tay đang dìu nàng ra, lạnh lùng nói: “Đứng một lúc sẽ hết thôi.”
So với trái tim bị đả kích đến tê liệt từ lâu thì tê chân vốn chẳng là gì.
Dịch trưởng cung kính nói: “Vương gia, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.”
Gia Luật Ngạn gật đầu, đưa Mộ Dung Tuyết đi ăn cơm, sau đó lại đưa nàng vào phòng cuối cùng của Dịch trạm. Còn chưa vào đã nghe bên trong truyền đến tiếng trò chuyện ríu rít.
Gia Luật Ngạn đứng dưới hiên, nghiêm túc nói: “Nếu có người hỏi thì cô cứ nói mấy ngày nay mình bị bệnh nên đến chậm hai ngày.”
“Được, tôi biết rồi.”
Mộ Dung Tuyết vào phòng, ba nữ nhân bên trong ngước lên nhìn nàng.
“Mộ Dung muội muội.” Tần Minh Nguyệt đứng dậy kéo tay nàng, ân cần hỏi: “Sao hai ngày trước không thấy muội?”
Mộ Dung Tuyết nặn ra một nụ cười, nói lại một lượt những lời Gia Luật Ngạn dặn dò. Mấy ngày nay nàng ăn không ngon ngủ không yên, thể lực tiêu hao nhiều, đích thực nhìn cũng ốm đi, thật sự có vẻ như đang bệnh tật, Tần Minh Nguyệt không nghi ngờ gì, vội kéo nàng ngồi xuống, lại chỉ hai cô nương khác trong phòng nói: “Vị này là Cố Thu Ba, vị này là Tạ Thu Cúc.”
Mộ Dung Tuyết buồn bã chào hỏi hai nữ nhân kia.
Tần Minh Nguyệt gặp người quen, hiển nhiên vô cùng hưng phấn. “Muội biết không, Triệu nương nương hạ sinh Công chúa trong cung kia đã được phong làm Thục phi, thật sự là niềm kiêu hãnh của huyện Nghi chúng ta.”
Mộ Dung Tuyết nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, không chút hứng thú.
Tần Minh Nguyệt lại kề bên tai nàng thì thầm: “Bá phụ ta nói, những nữ nhân lần này nhập cung, nếu có thể hạ sinh Hoàng tử thì không chừng Hoàng thượng sẽ phong làm Hoàng hậu đó.”
Mộ Dung Tuyết càng thấy tẻ nhạt hơn, chẳng buồn ừ hử nữa.
Tần Minh Nguyệt vốn nghĩ Mộ Dung Tuyết dung mạo xuất chúng, nhập cung nhất định sẽ đắc sủng, bởi vậy mới lôi kéo quan hệ trước để sau này trong cung có chỗ dựa, ai ngờ nàng lại lười nhác không buồn nói nhiều.
Đạo bất đồng bất tương vi mưu[1'>. Tần Minh Nguyệt liền hậm hực đi bàn luận cùng hai vị cô nương kia.
[1. Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được.'>
Tạ Thu Cúc vốn xuất thân nông gia, năm ngoái mới dọn đến trong thành buôn bán nhỏ, chưa từng trải việc đời, những lo lắng sợ hãi đối với tương lai đều viết hết lên mặt. Phụ thân của Cố Thu Ba là thương nhân ở Dương Châu, gia cảnh sung túc, cũng đã từng trải nhiều, lần này được chọn làm tú nữ, người nhà cho rằng đây là một cơ hội tốt để rạng rỡ tổ tiên, gởi gắm rất nhiều kỳ vọng vào nàng ta.
Tuy Tạ Thu Cúc kiến thức nông cạn, nhưng cũng quan tâm đến vận mệnh sau khi nhập cung, ngồi bên cạnh nghe hai người kia trò chuyện, đôi lúc lại hỏi han nghe ngóng.
Ba cô nương chụm lại thì thầm nói hăng say, chỉ có Mộ Dung Tuyết lơ đãng xuất thần. Vừa rồi trước cửa Dịch trạm nàng thấy mười mấy túc vệ, trong hậu viện cũng có túc vệ tuần tra canh gác. Chắc dọc đường cũng sẽ như vậy. Nàng e là không còn cơ hội chạy trốn nữa rồi. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nàng vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức tìm cơ hội thì sáng suốt hơn.
Lính gác đưa nước nóng đến, Mộ Dung Tuyết cũng mặc kệ, sau khi rửa mặt thì lên giường ngủ ngay. Mấy ngày nay nàng thật sự quá mệt mỏi, cả người rã rời.
Vừa hửng sáng đã bị gọi dậy, sau khi ăn sáng trong Dịch trạm lại bắt đầu lên đường. Vì lần này là việc của Hoàng gia, năm mươi túc vệ Gia Luật Ngạn mang đến huyện Nghi đều là tinh anh của Ngự lâm quân, ai nấy đều dáng vóc to cao.
Viên Thừa Liệt và Trương Long cưỡi ngựa đi hai bên xe ngựa của Gia Luật Ngạn. Mười hai vị cô nương chia ra ngồi trong ba cỗ xe ngựa, theo sát phía sau, trước sau đều có túc vệ hộ tống. Một hàng nhân mã oai nghi