
Tác giả: Bộ Vi Lan
Ngày cập nhật: 02:51 22/12/2015
Lượt xem: 1342032
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2032 lượt.
đấng nam nhi sẽ không để bạn gái của mình ngay cả đôi giày tốt cũng không có mà đi.”
Cô nhớ ra, vừa rồi anh ta nhặt giúp cô đôi giày vải đã sờn, vừa xấu hổ vừa tức giận. Con người này không hiểu lịch sự là gì sao? Hay là hống hách quen rồi, ngạo mạn quen rồi, chẳng bao giờ để tâm đến cảm nhận của người khác? Mặt cô nóng rân lên, học theo giọng điệu cay nghiệt của anh ta, nói: “Là đấng nam nhi sẽ không đứng nói xấu sau lưng người khác”.
Anh ta cười không thành tiếng, nụ cười rất ma mị, gian tà, giống như đột nhiên phát hiện ra điều gì đó thú vị lắm vậy.
“Xe của anh đến rồi kìa”, Trần Uyển nhắc nhở, lại lần nữa cô cảm thấy nhìn anh ta rất quen.
Anh ta híp mắt nhìn cô một lúc nữa với vẻ đầy hứng thú, sau đó không hiểu sao lại gật gật đầu với cô rồi quay người đi ra cửa, lúc lên xe anh ta còn ngoái lại nhìn về phía cô, dường như lại cười, cô có thể nhìn thấy hàm răng trắng và vẻ rạng rỡ trong mắt anh ta, cô cảm thấy cơn gió Bắc ngoài kia đã lạnh hơn vài phần, cái lạnh như muốn xuyên vào tận trong xương cốt.
Trong đầu bỗng loé lên ánh sáng, cô nhớ ra rồi. Người này, cô gặp rồi, đó chính là gã động vật ăn thịt.
Đường Hội bị đình chỉ hoạt động một tháng, làm lỡ mất dịp Tết - cơ hội kiếm tiền dễ nhất trong năm. Phương Tồn Chính đang ở “văn phòng”, anh ta đeo găng tay đấm bốc, đấm mạnh vào trán Điên Tam mà vẫn cảm thấy chưa hả giận.
Điên Tam và mấy tên nữa bị giam giữ qua dịp Tết, Phương Tồn Chính đều đem tiền trợ cấp đến gia đình mấy người đó, những tên đáng đánh cũng đánh rồi, Điên Tam ở trong trại giam cũng chẳng có gì cực khổ. Đều là những anh em kiếm ăn nhờ mũi dao mũi kiếm, muốn để họ cảm thấy rằng đi theo đại ca chẳng phí công, nên Phương Tồn Chính đối đãi rất hậu hĩnh, điểm này rất giống với anh trai anh ta. Nhưng Điên Tam ra khỏi trại giam liền bị lĩnh một trận ra trò là điều không thể tránh.
Găng tay mềm mà dày, đánh trên đầu không đau, chỉ là mấy tên Hầu Tử và Lục Chỉ ngồi trên sofa bên cạnh nhìn và cười trên nỗi đau của người khác nên Điên Tam thấy hơi mất mặt, miệng lẩm bẩm: “Trong ba người thì có hai người nói giọng Bắc Kinh, cứ tưởng chúng là ‘cừu’ qua đường, ai ngờ lại gặp…”
Phương Tồn Chính ném đôi găng tay nhắm thẳng vào Điên Tam, “Sao, chú mày có sĩ diện không? Hằng tháng anh đây chia cho chú mày ít tiền quá phải không? Vẫn không đủ để chú mày xài hả? Trước Tết đã dặn dò mọi người rồi, sau này đừng có làm chuyện ‘thịt cừu’ ấy nữa, đến khi công xưởng Thành Quan đi vào hoạt động tốt thì còn kẻ nào mạnh hơn ta nữa. Tiên sư mày…”.
Ngày Hai mươi bảy tháng Chạp đó khó khăn lắm mới được Trần Uyển đồng ý làm bữa ăn đêm cho, vậy mà bị Điên Tam phá hỏng cả, anh ta nhớ hôm đó trước mặt ba thằng nhãi kia phải giả bộ đáng thương mà thấy bực, hơn nữa còn bị Trần Uyển đứng ngay bên chứng kiến mọi chuyện. Nửa tháng nay, đi ngang qua nhà họ Trần anh ta đều cúi đầu mà bước, Trần Uyển vốn luôn cảm thấy anh ta là kẻ chẳng ra gì, lần này coi như xong luôn rồi, hoàn toàn mất mặt.
Sau khi cha mất, khoản tiền tiết kiệm của gia đình cô bất luận là có hợp pháp hay không dường như đều không lấy lại được, hai năm nay thực hiện cải cách giáo dục nên mức học phí đại học tăng lên rất nhiều. Thứ cô đang phải đối diện chính là thời kỳ cuộc sống mờ mịt lần thứ hai, lần trước khi gia đình tan tác không biết đi đâu thì cậu đã cho cô một gia đình mới, bởi vậy cô không muốn lại một lần nữa đặt áp lực lên cậu.
Kết quả thi lần này của cô trượt dốc một cách thảm hại, nhưng sự thực cô cũng chẳng còn lòng dạ nào mà suy nghĩ. Ngôi trường mà người ta mong được bước chân vào dường như bây giờ đã trở thành một giấc mơ không thể thực hiện, tương lai của cô cũng chẳng có hi vọng nữa.
Sau khi kết thúc buổi tự học buổi tối, cô và Tiểu Vũ cùng đi về, đã bước vào tháng Năm, chính là tháng thời tiết đẹp nhất trong năm ở Tế Thành. Không biết hoa huệ trong sân nhà ai hương bay ngào ngạt, hương thơm như lưỡng lự bay trong những làn gió nhẹ cuối xuân. Ánh đèn trong hẻm Chu Tước rất mờ nhạt, hắt bóng hai người một cao một thấp lên nền đá cẩm thạch.
“Chị, đã nghĩ sẽ ghi danh vào trường nào chưa?”
Tiểu Vũ vẫn như đứa trẻ, chẳng chuyện gì có thể giấu giếm trong lòng. Thật kỳ lạ là con trai đều vậy, không biết đến chừng tuổi nào mới thực sự trưởng thành. Trần Uyển vốn đã không để ý, cũng không trả lời lại.
“Em nghĩ với thành tích học tập của chị, chị có thể dễ dàng vào được mấy trường đại học có tiếng. Nhưng anh Chính thì thảm hại rồi, phải đợi chị thi đậu đại học trong tâm trạng không thoải mái, sau đó chị lại đi học ở tỉnh khác, anh ấy chắc chắn sẽ lo lắng lắm đây.”
Cô cười cười, “Có thể chị sẽ không học ở tỉnh khác”. Khi còn sống, cha luôn động viên cô cố gắng học tập để sau này đến Bắc Kinh học, nhưng hoàn cảnh hiện tại… Trên thực tế, cô đang suy nghĩ xem có cần thiết phải học đại học không, bởi vì qua hè Tiểu Vũ cũng bước sang năm cuối cấp ba, nếu như điều kiện kinh tế chỉ cho phép một người tiếp tục học thì cô nhất định sẽ để cơ hội đó