
Tác giả: Tả Vi
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134867
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/867 lượt.
y.” Giang Xuân Tuệ e thẹn kèm theo rụt rè gật gật đầu, sau đó lại mang chút ai oán nói: “Nhưng mà bối cảnh gia thế của anh ấy thật sự quá tốt, làm cho con chùn bước mãi cho khi biết được tình trạng sức khỏe của cô, Bồi Nguyên nói anh ấy muốn cố gắng hiếu đạo, cũng rất thành khẩn nói cho con biết rằng so với việc phải miễn cưỡng chính mình kết hôn với một người con gái mà không hề có cơ sở tình cảm, anh ấy hy vọng người anh ấy cưới là con… một cô gái làm cho anh ấy thần hồn điên đảo.” Cô quay đầu nhìn người đàn ông sắc mặt chuyển xanh, thoạt nhìn như huyết áp không được ổn định lắm ở bên cạnh, trong con mắt trong veo như nước hồ thu ánh lên quá một chút giảo hoạt.
Cô ta đang trả thù! Hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, con ngươi đen phút chốc trầm xuống.
Cô gái này là vì vừa rồi ở bên ngoài bị hắn chế nhạo vài câu cho nên hiện tại liền thừa cơ báo thù, ỷ vào việc hắn sẽ không ở trước mặt ba mẹ vạch trần “câu chuyện ma quỷ” mà cô ta đã thêm mắm thêm muối, cô ta cố ý tự nâng giá trị bản thân, nói hắn giống như thằng si tình sẽ vì cô ta mà làm hết mọi chuyện ngu xuẩn!
“Cho nên cuối cùng con bị anh ấy thuyết phục, quyết định đón nhận tình cảm của anh ấy, đồng thời cũng hy vọng cô chú có thể tiếp nhận con trở thành con dâu, thành toàn tình yêu của chúng con, ngàn vạn đừng ép chúng con chia tay!” Cô trộm nhéo đùi mình, nhăn mày vặn trán, hơi nước trong mắt càng tăng lên, làm cho hình tượng điềm đạm đáng yêu càng thêm chân thật, lộ ra một bộ dáng chờ mong lại sợ bị thương tổn, câu nói cuối cùng còn xúc động đến nỗi đôi môi run nhè nhẹ.
Đoàn Bồi Nguyên vẻ mặt cứng ngắc, mắt lạnh nhìn chằm chằm phần độc diễn mà hình như cô diễn còn chưa xong, đốt ngón tay nắm chặt càng ngày trở nên trắng, hắn nghĩ rằng cô gái này thật sự càng lúc càng diễn cương quá mức.
Bản chất một tuồng diễn xuất sắc có lẽ trong mười phút là có thể kết thúc rồi, đạt được hiệu quả, cô ta lại diễn lung tung khiến hắn muốn ói, diễn làm ra vẻ thái quá, giống như cho rằng bản thân cô ta thật sự đang thu hút rating xem đài. Kiểu này ba mẹ hắn sẽ tin tưởng hai người bọn họ có tình cảm với nhau, thật tình muốn kết hôn… mới là lạ…
“Yên tâm, cô chú tuyệt đối sẽ không chia rẽ tụi con, con cứ an tâm gả vào đây đi, con dâu.”
[1'> ăn cơm bá vương: ăn cơm không trả tiền.
[2'> bình: đơn vị đo diện tích của Nhật, 1 bình bằng 3.3058 m2 .
[3'> tươi cười khả cúc: nụ cười xinh có thể lượm lấy được.
[4'> thực sự cầu thị: tự mình tìm hiểu sự thật một cách chắc chắn.
Đoàn Bồi Nguyên nghĩ rằng mẹ mình thật sự là bệnh không nhẹ, bệnh tình đã nghiêm trọng đến nỗi ảnh hưởng đến sức phán đoán của đầu óc bình thường cho nên mới sẽ nắm tay của cô gái kia, cùng nhau cùng cô ta “nhập diễn”, biểu cảm xúc động.
Đoàn Bồi Nguyên không thể tin nổi khi nhìn thấy một màn trước mắt này, thật không hiểu được là nên vui vẻ hay là lo lắng.
“Các con dự định khi nào thì kết hôn?” Ba Đoàn không có trở nên cảm động giống vợ như vậy nhưng ông bỏ phiếu tán thành đối với việc kết hôn này, cảm thấy may mắn vì con thật sự đã tìm được một người phụ nữ mà mình yêu thương để nắm tay nhau đi hết cuộc đời chứ không phải là bị ép buộc kết hôn.
So với điều kiện gia thế của con dâu thì việc vợ ông khỏe mạnh cùng con trai hạnh phúc đều được đặt lên hàng đầu.
“Trong nửa tháng. Qua vài ngày nữa, chúng con sẽ đi đăng ký kết hôn trước, sau đó đãi tiệc đơn giản ở Tinh Vân.” Sau một ngày Đoàn Bồi Nguyên và Giang Xuân Tuệ thỏa thuận giao dịch xong xuôi, bọn họ liền lên lịch trình các bước, tất cả đều yêu cầu tốc chiến tốc thắng, đưa mẹ an ổn vào bệnh viện.
“Dạ.”
“Không được.”
Vợ chồng son không có nửa điểm ăn ý, còn chưa có kết hôn mà tâm tư đã khác nhau, mỗi người mỗi ý.
Hai người liếc đối phương một cái. Trong mắt hẹp dài của người đàn ông phát ra tia sáng làm “đông lạnh” người khác.
“Ơ… Chỉ cần anh yêu gật đầu, con không có ý kiến, đều tốt, đều tốt… Hắc hắc.” Cô đổi giọng cười gượng, vỗ vỗ bả vai của “anh yêu”, còn rất nịnh hót tựa đầu vào, hết sức xây dựng hình ảnh một con chim nhỏ nép vào người, tạo bầu không khí ngoan ngoãn phục tùng.
Có ngu cũng biết lúc này phải dựa vào ý kiến của kim chủ, dọn hay không dọn tới là chuyện của người nhà bọn họ, trước khi còn chưa gả vào cửa, người ngoài như cô tốt nhất nên tự động tránh xa ra một chút, miễn cho bị đạn lạc bay tới.
“Vì sao không thể chuyển đến? Mẹ cũng muốn giống như người khác ở chung nhà với con trai, con dâu, cha mẹ, con cháu quây quần, hiện tại vất vả lắm chờ đến lúc con kết hôn, kết quả con vẫn coi cái nhà này là khách sạn.” Mẹ Đoàn tức giận, ba Đoàn lập tức ở bên cạnh vỗ lưng trấn an, nhắc lại lời bác sĩ dặn.
“Chúng con đều phải đi làm, ở nội thành tương đối tiện hơn, về sau chúng con sẽ thường xuyên trở về.” Hắn vẻ mặt không chút thay đổi, bề ngoài bình tĩnh đã nêu rõ lên lập trường của chính mình.
Sơ hở duy nhất là cái đầu người đang cười đến thực giả tạo cùng với đôi vai đang run rẩy.
“Thường xuyên là thường cỡ nào? Từ một tu