
Tác giả: Tả Vi
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134908
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/908 lượt.
tăng thêm một vòng ánh sáng, cảm thấy thật ra hắn cũng không phải người bề ngoài lạnh lùng, chắc chính là người ngoài lạnh trong nóng, không quen biểu đạt tình cảm, nội tâm cô liền không tự giác sùng bái hơn một chút nữa…
Còn có còn có, hắn đặc biệt vì cô mà ngàn dặm xa xôi bay trở về, điểm ấy thực sự làm cho cô mừng thầm đến nỗi quên đi cảm giác tội lỗi của mình khi lừa gạt người khác, cười càng thêm vui vẻ sáng rực…
“Ha ha a…” Nhưng mà cô cười gian như vậy có đúng không? Được không?
Ai ya ya, tệ! Cảm giác của cô đối với người chồng giả này giống như là cô đang rất nhập diễn, không cẩn thận… phảng phất… đã bỏ ra một chút tình cảm thật?
Ô, làm sao bây giờ, rốt cuộc cái này là do chính cô cảm giác sai hay là cảm giác đúng?
Lần đầu tiên trong đời, Giang Xuân Tuệ nghi ngờ chính bản thân, bởi vì trong lòng cô có thêm một người…
Mười ngày sau, hai nhà Đoàn, Giang cử hành tiệc cưới ở khách sạn Tinh Vân. Dù thời gian vội vàng làm cho người ta không kịp trở tay nhưng thật ra việc chuẩn bị không tìm ra được nửa điểm qua loa, bởi vì trước đó Đoàn Bồi Nguyên cũng đã bỏ ra số tiền lớn thuê chuyên gia chuẩn bị hôn lễ nhỏ nhưng mà đẹp này. Những thứ giống như thiếp cưới, bánh cưới, quà tặng khách này không kịp để hắn tự chọn lựa, nhưng dù sao cũng đều lấy “không ngại giá cả” làm tiêu chuẩn, công ty tổ chức hôn lễ chọn ra hình thức “không thất lễ” nhất, đến nỗi mặc dù khi uống rượu mừng, đa phần tân khách mới nhận được thiếp mời, bánh cưới nhưng người người lại đều thưởng thức, khen không dứt miệng đối với cô dâu và chú rể.
Giang gia bên này có đủ mặt mũi, cũng có thể thông cảm bệnh tình bà thông gia không nên kéo dài, vì thế không tỏ vẻ bất mãn gì hết đối với buổi tiệc cưới vội vàng này, ngược lại bởi vì thấy được tấm lòng hiếu thảo của con rể đối với mẹ, bên cạnh đó, chính hắn cũng không chút nào keo kiệt với con gái, họ càng yên tâm đem con gái giao cho người đàn ông này, cảm thấy sau khi kết hôn, hắn nhất định sẽ càng thêm yêu thương con gái mình.
“Tỳ vết” duy nhất của hôn lễ này có lẽ chính là hơn phân nửa tân khách đều đoán trong bụng cô dâu 99% là đã có em bé, nên trong chớp nhoáng mới có thể gả vào hào môn.
“Aizz.” Đêm tân hôn, Giang Xuân Tuệ đứng ở trước gương thở dài, xoa bóp bụng của mình, rõ ràng nó đâu có nhô ra mấy đâu. Trong lòng, cô kêu oan cho chính cô, lại có chút oán trách mẹ mình gần đây hầu như mỗi ngày cho cô “thêm đồ ăn”, lần nào cũng đều dùng những món ăn ngon, thơm ngào ngạt để dụ hoặc cô.
Ban đầu cô đã ăn no nhưng đồ ăn bày ra lại không ăn thì rất lãng phí, nên cô đành phải cố mà nhận chúng…
Trời ạ, thật may là cô gả sớm, nếu trễ thêm một tháng nữa mới gả, chỉ sợ đã béo đến nỗi đi không ra khỏi cửa lớn!
Cô sờ sờ bụng, đúng là mỉm cười ngu ngơ.
“Thiếu phu nhân, chúng tôi đưa thiếu gia trở lại đây.” Lão quản gia gõ cửa, đem chú rể uống say đưa đến cửa.
Cô kéo áo ngủ đang vén cao xuống, lập tức chạy tới mở cửa, cho quản gia chỉ huy người hầu nam dìu Đoàn Bồi Nguyên vốn đã đi loạng choạng đến trên giường.
“Một mình thiếu phu nhân có thể chứ?” Lão quản gia thấy cô nhỏ nhắn xinh xắn, có lẽ chăm sóc một người đàn ông không nổi, sợ là còn phải tìm vài người hầu tới giúp.
“Có thể, bình thường tôi khiêng con nít cũng không phải là khiêng giả.” Cô cười giơ lên cánh tay, vỗ vỗ cánh tay gầy yếu vốn không thể thuyết phục ai của mình.
Tuy rằng lão quản gia không tin tưởng nhưng thấy cô dâu tỏ vẻ tự tin, ông cũng không thể vào ngày vui này còn ở lại tân phòng của người ta không đi, làm hỏng không khí.
“Vậy chúng tôi đi ra ngoài trước.” Quản gia rất thức thời dẫn người hầu lui ra, sau đó còn phải đến đầu nhà bên kia báo cáo tin tức bên này với phu nhân nữa.
Giang Xuân Tuệ tiễn hai người ra cửa phòng, cô lập tức vào phòng tắm vắt hai cái khăn lông ướt, trở lại bày lên bên đầu giường, chuẩn bị thay hắn cởi áo và thắt lưng trước rồi sẽ giúp hắn lau mặt lau tay.
Mấy việc này cô rất tự tin, bởi vì từ nhỏ cô đã thường giúp mẹ chăm sóc một em trai, một em gái, sau này làm cô giáo thì mấy việc này là làm thường ngày, kể cả sau đó còn phải giúp hắn thay quần ướt nước tiểu…
Ai ya! Nghĩ xa quá, căn bản bọn họ sẽ không đi đến đó.
Cô kéo suy nghĩ lạc đề lại, thay hắn cởi áo khoác tây trang, cởi xuống cà vạt nơ, rồi lại cởi nút áo… Một nút… Hai nút… Ba…
Ớ, sao lại cảm thấy là lạ?
Giang Xuân Tuệ vốn tràn đầy tự tin, bỗng nhiên dừng lại động tác, cô phát hiện cảm giác giúp các bạn nhỏ cởi quần áo với giúp người lớn cởi quần áo thật sự khác nhau rất nhiều.
Đầu tiên, các bạn nhỏ sẽ không có loại màu da ngăm đen giống sữa sôcôla, ở dưới ánh đèn hiện lên ánh sáng nhu hòa như tơ lụa này. Đầu ngón tay lơ đãng chạm đến, “khuynh hướng cảm xúc” quả thật làm cho người ta liên tưởng đến cảm giác sôcôla chậm rãi hòa tan ở đầu lưỡi…
Còn nữa, các bạn nhỏ cũng không có loại cơ ngực lớn rắn chắc này, cơ sáu múi lộ lên rõ ràng, mỹ cảm căng tràn, ngập đầy sức mạnh, làm cô trước giờ chưa từng nhìn cẩn thận qua thân thể đàn ông như vậy, chỉ có thấy qua bụng béo phệ của ba