Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trăm Ngày Hôn Nhân

Trăm Ngày Hôn Nhân

Tác giả: Tả Vi

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134914

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/914 lượt.

và một thân xương sườn gầy gò của em trai, giờ đây khuôn mặt cô không tự giác nóng lên, ngón tay liên tục run run.






Đặc biệt, các bạn nhỏ không thể nào có được gương mặt anh tuấn nổi bật kia của hắn, cho dù đã nhẹ nhắm hai mắt lại nhưng ngũ quan cương nghị kiêu ngạo vẫn xuất sắc làm cho người ta không thể xem nhẹ, tản ra một cỗ mị lực dương cương, quả thực giống “mỹ nhân ngủ” phiên bản nam, làm cho cô không phân tâm cũng khó, hai tay đặt trên thắt lưng của hắn, cô cư nhiên có loại cảm giác như đang “xâm phạm” hắn…
Cô nhìn động tác của mình, bỗng nhiên xấu hổ thu tay lại, nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của hắn, tim cô lại đập nhanh hơn…
Ô! Giang Xuân Tuệ, mày là sắc ma sao? Sao lại suy nghĩ miên man!
Cô gõ gõ cái đầu vốn đang suy nghĩ lệch lạc của mình, hơi muốn buông tha cho thử thách đang thách thức nhịp tim của cô này…
Nhưng không được! Bởi vì nghiêm túc mà nói, Đoàn Bồi Nguyên là bị thân hữu bên nhà gái chuốc say. Ở tiệc mừng, không biết có phải là do thân hữu bên nhà trai là gia đình có tiền lại được giáo dục tương đối “cẩn thận” hay không, hay là do kiêng kị hắn thường ngày uy nghiêm nên không dám tùy tiện làm càn với hắn, tóm lại rõ ràng ở khoảng kính rượu bọn họ tiết chế rất nhiều. Thế nhưng nhà gái bên này lại rất nghĩa khí, nhất là một số trưởng bối thân thích vai vế cao, chính mình uống nhiều đã đành, lại còn bức người ta uống rượu đến hào khí ngất trời, hơn nữa không cho cô mời rượu, bằng không thì phạt hắn thêm một ly, mấy lần như vậy hắn bị ép uống biến thành bộ dạng này.
“Anh, anh… tỉnh hồi nào?” Cô lắp bắp, hơi thấp thỏm không yên lo lắng hắn sẽ không phải là nhìn thấy cô vừa rồi “kìm lòng không đậu” quan sát… của hắn… của hắn…
Người đàn ông chậm rãi chuyển mình, thấy nửa thân trần, quần lót bị cởi bỏ của chính mình…
“Bởi vì tôi muốn anh ngủ ngon một chút nên mới giúp anh lau tay, lau mặt rồi mới cởi chúng nó.” Cô vội vàng giải thích, nói một mạch không dám ngừng để thở, chỉ sợ hắn hiểu lầm cô có ý đồ gây rối đối với hắn.
Con ngươi hẹp dài nhìn cô chằm chằm, một lời cũng không nói, trong con ngươi trong chớp mắt tựa hồ hiện lên chút sắc bén, sau lại tan rã ra thành cát…
Cô phát hiện hình như hắn vẫn còn quá say, thật ra ý thức không được rõ ràng lắm.
Phù… Cô thoáng an tâm, cầm lấy khăn lông ướt đặt ở một bên.
“Đây, tôi giúp anh lau mặt trước.” Cô dùng giọng điệu khi dỗ con nít nói, nhẹ nhàng lau gương mặt giống như tác phẩm nghệ thuật kia, lực đạo hầu như là dịu dàng hơn cả khi đụng chạm con nít.
Hắn nghiêng đầu, mặc cho tay cô chà tới chà lui trên mặt hắn, rồi lại kéo đến gáy, môi mỏng không nói gì hơi hơi cong lên.
“Cười cái gì?” Cô chú ý tới biến hóa trên cơ mặt hắn.
“Mát mát, rất thoải mái.” Con ngươi dài nửa che nửa khép, mắt đen lòe lòe nhấp nháy ở dưới lông mi dài rậm, thiếu đi lãnh trầm lúc bình thường nhưng lại hơn vài phần sương mờ, nụ cười của hắn… tựa như thiên sứ.
“Thoải mái là tốt rồi.” Cô nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia có chút thất thần, nhưng mà lúc này cô cũng không quên việc mình nên làm, cô cười rồi đổi khăn lông. “Đây, tay.”
Hắn vươn tay, độ phối hợp tới trăm phần trăm.
Ồ! Sau khi hắn uống say, sao lại dễ bảo như vậy, thật sự là đứa trẻ ngoan, cô rất muốn cho hắn một thiếp giấy khen, dán trên cái thứ nổi… Là cơ bắp, cũng không đúng! Sao cô lại đi nhìn chằm chằm cơ ngực của người ta?!
Giang Xuân Tuệ, mày thật sự không thể dùng ánh mắt “nhúng chàm” hắn nữa, như vậy căn bản là thừa dịp lúc người ta “say”, chiếm tiện nghi của hắn, tuy rằng hắn thật sự cảnh đẹp ý vui vô cùng…
Cô lắc lắc đầu, dứt bỏ cái tư tưởng vừa không có đạo đức lại không thuần khiết này, rất nhanh giúp hắn lau sạch hai tay, quay đầu tìm một bộ quần áo để bao lại cơ thể hấp dẫn kia của hắn…
“Không cần… Bỏ đi…” Hắn đột nhiên “đồi bại” chống lại, cho dù cô tận dụng mọi thứ ra chiêu như thế nào, hắn đều có thể tiếp chiêu của cô, giục bỏ quần áo trên tay cô.
Cái này còn chưa xong, cô mới dừng lại để thở gấp một hơi, hắn liền thuận tay cởi quần của mình ra hết, một cú đá hết xuống giường, ngã đầu xuống liền ngủ.
Té ra đại thiếu gia hắn có thói quen lỏa ngủ?!
Giang Xuân Tuệ trừng mắt, tiến thoái lưỡng nan tự hỏi có nên gọi hắn đứng lên, khăng khăng bắt hắn mặc hết quần áo hay không…
Cô cũng không thói quen ngủ chung giường với một người ngực trần… nhất là đàn ông. Nhưng nếu cứ kiên trì kéo hắn dậy, lỡ như cái quần lót cuối cùng hắn cũng cởi ra luôn thì làm sao bây giờ?
Không được, không được, không muốn, không muốn…
Tách…
Cô dứt khoát tắt đi đèn lớn, chỉ chừa lại một đèn ngủ nhỏ rồi trèo lên giường.
Dù sao hắn đắp chăn cô cũng sẽ không nhìn thấy, coi như hắn có mặc đồ là xong.
“Cô muốn ngủ ở đây?” Đột nhiên hắn lại trợn mắt, ngoắc mắt nhìn chằm chằm cô.
“Đúng vậy.” Nói thật, hành vi của người đàn ông này sau khi uống say thật sự khó nắm bắt nha.
“Vì sao?” Hắn nhăn mày rậm lại, tựa hồ như không nhận ra cô.
“Bởi vì… Chúng ta kết hôn rồi, ở đây lại chỉ có một chi


Old school Swatch Watches