XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Trần Thế

Trần Thế

Tác giả: Mộc Phạn

Ngày cập nhật: 02:48 22/12/2015

Lượt xem: 1341050

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1050 lượt.

ần đến bệnh viện.
Hôm nay, Lạc Trần, Mông Mông và Sở Kinh Dương cùng đi xem phim chiếu thử. Sở Kinh Dương nhìn Lạc Trần nói: “Sắc mặt em rất xấu, thức đêm sao?”
Mông Mông thấy anh nhắc đến, vội vàng chen vào, “Đúng thế cậu ấy đã như thế mấy ngày rồi. Lạc Trần, chúng ta đến bệnh viên kiểm tra qua xem sao đi? Cậu cứ thế này mình lo lắm.”
Lạc Trần buồn bã mỉm cười, “Mình không sao, tại gần đây bận quá nên hơi mệt thôi. Chút nữa về ngủ một giấc sẽ khoẻ lại ngay, dạo này mình toàn ngủ không đủ.”
Sở Kinh Dương nói: “Đừng coi thường, khi em cảm thấy mệt mỏi tức là cơ thể đã ở vào trạng thái quá sức chịu đựng rồi, còn chần chừ gì nữa? Vừa hay có anh ở đây làm tài xế miễn phí, không nên để anh ngồi không chứ.” Lạc Trần bị hai người họ đẩy lên xe.
Ngồi trên xe, Lạc Trần vẫn cố nói: “Hằng năm em đều đi kiểm tra tổng thể, hai người không cần phải lo lắng thái quá như thế. Em chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là khoẻ ngay thôi.”
Mông Mông đưa tay ra hiệu cho Sở Kinh Dương. Khó khăn lắm cô mới gặp được người đồng minh mạnh mẽ thế này, nhất định phải ép Lạc Trần đi kiểm tra xem sao. Gần đây cô ấy gầy rộc đi. Bất luận là cô ấy bệnh về mặt tâm lý hay sinh lý, tóm lại cứ phải biết rõ ràng mới có thể giúp cô ấy được.
Sở Kinh Dương gật đầu, “Đi khám một lát thôi, rất nhanh. Em cũng không muốn để bọn anh lo lắng, cằn nhằn em suốt thế này chứ? Em cứ coi như là vì không muốn biến Mông Mông thành bà cụ non mà đi khám một lần đi.” Sở Kinh Dương không nói nhiều nhưng anh biết cô ấy sẽ đồng ý. Nếu chỉ liên quan đến mình, cô sẽ không để ý, nhưng nếu ảnh hưởng đến người khác, cô ấy sẽ cố gắng giải quyết bằng được vấn đề.
Quả nhiên Lạc Trần đồng ý. Mặc dù cô khẳng định bản thân mình rất khoẻ nhưng nếu đi bệnh viện, mấy con số trên giấy tờ đó có thể khiến Mông Mông yên tâm thì cũng chẳng có gì là không được.
Đến bệnh viện, Sở Kinh Dương và Mông Mông hai người phụ trách tất cả mọi việc: nộp tiền, đưa Lạc Trần đi khắp nơi để làm xét ngiệm, cô chỉ cần ngoan ngoãn đi theo bọn họ. Trước kia, việc khám sức khoẻ đều do bác sĩ riêng của nhà họ Lâm làm, vì vậy Lạc Trần có chút không quen với sự bố trí trong bệnh viện. Vòng đi vòng lại mấy lần, chạy hết chỗ này đến chỗ kia, cuối cùng lại bị lạc hai người bọn họ.
Di dộng của Lạc Trần để trong xe của Sở Kinh Dương, cô đành ngồi xuống đấy đợi. Bỗng nhiên, một bóng người xuất hiện trước mặt cô: “Chị dâu nhỏ?”
Không cần ngẩng đầu lên, Lạc Trần cũng biết đấy là Utah, cũng chỉ có cậu ta mới thích trêu cô như thế. Cô giả bộ như không nghe thấy cách xưng hô của Utah, ngẩng đầu lên: “Sao anh lại đến bệnh viện?”
Utah giơ túi thuốc trên tay lên, “Là ông nội, thuốc của ông cứ nhất định phải bắt em đi lấy.”
Lạc Trần gật đầu, “Mọi người vẫn khoẻ cả chứ?”.
“Khoẻ gì mà khoẻ!” Utah nổi tiếng là người không biết giữ mồm giữ miệng, “Biết chị đi rồi, mọi người trong nhà ai cũng không hài lòng với anh trai em”.
Lạc Trần rất bất ngờ, Lâm Tự cưới Hứa Quán Hoàn, đối với nhà họ Lâm chẳng phải rất có lợi sao, họ vì lý gì mà không vui.“Hôm khác, tôi sẽ đến thăm mọi người, chính thức chào từ biệt với họ.” Lạc Trần vốn đã định sẽ làm thế nhưng bởi vì không muốn gặp Lâm Tự nên cô định để một thời gian nữa mới đến cảm ơn sự chăm sóc của họ dành cho chị em cô bấy lâu nay.
“Vậy thì chị đừng đến thì hơn.” Utah ngồi xuống, dang rộng hai cánh tay đặt lên trên thành ghế, anh ta đến đâu cũng tuỳ tiện như thế, luôn phải tìm một tư thế thoải mái nhất, “Cả nhà không muốn nói lời tạm biệt chính thức với chị đâu. Đừng có trách em đã không nhắc nhở chị, mọi người đều đang kìm nén tới cực điểm rồi, tới lúc đó chị muốn đi e là cũng khó”.
Lạc Trần cảm thấy có chút không hiểu, việc đã đến nước này rồi, còn có điều gì khó nói nữa đây?
Utah nhìn Lạc Trần, “Chị có biết vì sao anh Lâm Tự muốn lấy Hứa Quán Hoàn không?”
Lạc Trần không nói gì, đợi Utah nói tiếp.
Utah nhìn Lạc Trần, vẻ mặt rất hình sự: “Em nghe nói, Lâm Tự đồng ý kết hôn với Hứa Quán Hoàn là bởi vì…”, nói đến đây anh ta dừng lại một lát, “… bởi vì nghe nói nhà họ Hứa có tín vật do mẹ Lâm Tự để lại, việc hôn sự này là do mợ1 tôi đã quyết định từ ngày trước rồi.”
[1'> ý chỉ mẹ của Lâm Tự
Lạc Trần nửa tin nửa ngờ. Nhà họ Hứa có trong tay một vật như thế, tại sao không sớm đưa ra, việc gì phải kéo dài cho tới tận khi anh đã kết hôn? Huống hồ, cho dù là ý muốn của mẹ, với tính cách của Lâm Tự, chưa chắc anh đã để ý.
Utah thấy Lạc Trần có vẻ không tin, liền không ngừng giải thích, “Chị có biết người lớn trong nhà vì sao đều không tán thành không? Nếu thật sự là lợi lộc về nhà họ Lâm, liệu họ có từ chối không? Em cũng vừa mới biết, mẹ Lâm Tự tại sao lại để lại một tín vật có liên quan đến một phần năm cổ phần của Hoa Lâm mà cậu em đã cho mợ ngày trước. Mặc dù quyền sử dụng số cổ phần đó đã quyết định là sẽ do Lâm Tự kế thừa sau khi kết hôn nhưng những người lớn trong họ vẫn cảm thấy có nguy cơ tiềm ẩn trong đó nên mới không để ý gì đến nhà họ Hứa.
Lạc Trần gật đầu.Theo những gì cô biết thì những thứ đó không đủ để khiến Lâm Tự phải